Dựng thiếp

Nam nhân trên tầng cao phẫn nộ gần như muốn phát cuồng, mà hai người trên mặt đất kia lại hồn nhiên không phát giác ra.
“Biểu ca…” Thẩm Diên kinh ngạc nhìn Tô Hành Chỉ, nàng sờ sờ khóe môi mình, có chút không biết phải làm sao.
Vừa rồi, biểu ca hôn nàng sao?
Sắc mặt Tô Hành Chỉ ửng đỏ, hắn có chút hối hận vì vừa rồi mình quá mức xúc động, không biết có dọa biểu muội sợ hãi hay không.
Nhưng vừa rồi biểu muội quá mức mê người, tim hắn đập nhanh đến lợi hại, hắn rất muốn âu yếm nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Hành Chỉ bình tĩnh nhìn Thẩm Diên, hơi do dự một chút, sau đó hắn chậm rãi mở miệng: “Là biểu ca đường đột… Không biết, biểu muội có người ái mộ hay không?”
Thẩm Diên lắc đầu: “Không có.”
Nàng có chút kinh ngạc, biểu ca nảy sinh tình ý với nàng sao?
Tuy rằng lúc trước ở Bùi phủ, nàng vẫn luôn có tư tưởng sau khi rời khỏi Bùi Dực sẽ tìm một người khác an ổn sinh sống.
Tuy nhiên, nàng chỉ muốn tìm một hán tử có thân phận bình thường, trung hậu thành thật.
Hiện tại nàng thân là người có tiền, có thể ngụy trang thành quả phụ, tìm một người gia cảnh bần hàn, thân cường thể kiện vượt qua quãng đời còn lại.
Thân phận của cả hai người đều hèn mọn, cùng ngồi cùng ăn, tương lai cũng đỡ phải ủy khuất.
Nàng đã làm nô, làm thiếp, còn mang thai hài tử của người khác, tất nhiên là không dám vọng tưởng tới người có thân phận như biểu ca.
“Biểu muội, ta…” Tô Hành Chỉ nhìn Thẩm Diên, có chút muốn nói lại thôi.
Dường như Thẩm Diên dự đoán được kế tiếp hắn muốn nói gì, nàng vội vàng ngắt lời hắn: “Biểu ca, hôm nay quá nóng, chúng ta mau trở về đi, chân muội vẫn còn đau.”
“À, được.” Tô Hành Chỉ nuốt tất cả những lời chuẩn bị buột miệng thốt ra vào trong họng.
Hắn ôm Thẩm Diên lên xe ngựa, thúc giục mã phu trở về Tô gia.
Thẩm Diên tới Tô gia đã hơn hai tháng, mỗi ngày Tô Hành Chỉ đều thấy nàng và Uyển Uyển ở chung hòa hợp như thế nào, nụ cười trên mặt Uyển Uyển cũng nhiều hơn.
Trong lòng hắn tất nhiên là thật sự vui mừng.
Nhiều năm như vậy không tục huyền, một là không gặp được người ái mộ, hai là sợ cưới nữ nhân khác, Uyển Uyển sẽ không thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn cũng sợ khi hắn không ở nhà, người khác sẽ ngầm bắt bạt Uyển Uyển, cho nên mới gác lại chuyện tục huyền.
Thẩm Diên là sự lựa chọn không tồi, nhiều năm như vậy nàng là nữ nhân đầu tiên khiến trái tim hắn rung động.
Thê tử cũ là mối hôn sự được ấn định từ nhỏ.
Lệnh của cha nương, lời người mai mối, hắn làm người hiếu thuận nên đành thuận theo ý cha nương, cưới nàng về nhà.
Người thê tử trước của hắn chỉ có thể nói là thanh tú, chưa thể nói là đẹp.
Sau khi thành thân, hai người tôn trọng nhau như khách, không nóng không lạnh, cũng coi như có thể chấp nhận được.
Nhưng, nàng là người đoản mệnh, nửa năm sau khi sinh Uyển Uyển, đột nhiên phát quái bệnh, một tháng sau chết bất đắc kỳ tử.
Tô Hành Chỉ thương nữ nhi tuổi nhỏ, hắn một lòng đặt tâm lên người nữ nhi, không nghĩ tới chuyện tục huyền.
Nhưng, Thẩm Diên là trường hợp đặc biệt, mỗi lần nhìn thấy nàng, trong lòng hắn đều sinh ra chút cảm giác khác thường.
Khó được nữ nhi cũng thích nàng như thế, hắn đã động tâm tư.
Tô Hành Chỉ trộm nhìn Thẩm Diên đang đóng chặt hai mắt, dựa lưng vào vách xe, âm thầm trầm tư.
Không biết, biểu muội có phải ghét bỏ hắn từng cưới thê, từng có hài tử, cho nên mới vô tình với hắn hay không.
Xe ngựa còn chưa đi được hai bước, nam nhân trên lầu cao đã không màng tới đau đớn trên tay, hắn nhún người, vận khinh công, bay từ trên lầu hai xuống dưới, túm chặt dây cương trong tay mã phu.
“A…” Xe ngựa đột nhiên xóc nảy, Thẩm Diên hoảng hốt thét lên một tiếng, lập tức mở to mắt.
Tô Hành Chỉ tay mắt lanh lẹ đỡ nàng, không để nàng ngã xuống.
Hắn trầm giọng chất vấn nói: “Tô Tam, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
“Lão gia, có người ngăn cản đường của chúng ta …”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui