Dựng thiếp

Tô Hành Chỉ vén màn xe lên, trông thấy nam nhân tuấn mỹ sắc mặt âm trầm phía trước.
Hắn khó hiểu hỏi: “Vì sao các hạ lại ngăn cản đường đi của ta?”
Bùi Dực liếc mắt nhìn Tô Hành Chỉ, trong lòng cười nhạo, đây là người mới của nàng sao? Thì ra cũng chỉ như vậy, so với hắn thì kém hơn một chút.
Bùi Dực không trả lời Tô Hành Chỉ, hắn trực tiếp lướt qua, nhìn về phía tiểu nữ nhân phía sau.
Bùi Dực nhìn Thẩm Diên chằm chằm, hắn vươn bàn tay không bị thương ra, chậm rãi mở miệng: “Thẩm Diên, lại đây, chúng ta về nhà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên nhìn gương mặt quen thuộc của nam nhân, trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng, nàng sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thân mình chậm rãi trốn về phía sau Tô Hành Chỉ.
Nàng không muốn trở về, thật vất vả nàng mới trốn thoát được, nàng không muốn lại chết thảm trong cái thiên viện quạnh quẽ kia.
Thấy Thẩm Diên vẫn trốn sau lưng Tô Hành Chỉ, không đáp lại hắn, Bùi Dực lập tức có chút tức giận, hắn ẩn giận nói: “Thẩm Diên, lại đây.”
Thẩm Diên lắc đầu, nàng khẽ nói: “Không, ta sẽ không trở về.”
Sắc mặt Bùi Dực càng thêm âm trầm, bàn tay to của hắn duỗi về phía trước, muốn kéo Thẩm Diên ra ngoài.
Tô Hành Chỉ dùng sức tránh cánh tay của Bùi Dực, sắc mặt không vui, mắt lạnh nhìn Bùi Dực, lạnh giọng nói: “Các hạ là người phương nào? Vì sao vừa tới liền động tay động chân với biểu muội của ta?”
Bùi Dực đưa tầm mắt dịch trở về nhìn hắn, ánh mắt kiên định, từng câu từng chữ, leng keng hữu lực: “Ta là trượng phu của nàng.”
“Trượng phu?” Thân thể Tô Hành Chỉ cứng đờ, hắn ngẩn ngơ quay đầu lại, khó tin nhìn Thẩm Diên, biểu muội của hắn thành thân rồi sao?
“Không phải.” Thẩm Diên lắc đầu giải thích: “Muội đã xé bỏ khế ước bán mình, muội không phải thiếp của hắn, hắn cũng không phải trượng phu của muội.”
Quan phủ có quy định, thành thân phải có hôn thư, nạp thiếp, nếu là lương thiếp, cũng phải có thư nạp thiếp.
Nhưng nếu là nô thiếp hèn mọn, có thể tùy ý tặng qua tay, quan phủ sẽ không đăng ký, chỉ có một tờ giấy khế ước bán mình.
Lúc trước, Bùi Dực căn bản không nghĩ tới việc nạp thiếp, hắn không thích Thẩm Diên, mà thân phận của Thẩm Diên lại hèn mọn như thế, hắn cũng không nâng nàng lên làm lương thiếp.
Cho nên, hắn chỉ có một tờ giấy khế ước bán mình có thể chứng minh Thẩm Diên thuộc sở hữu của hắn.
Nhưng Thẩm Diên đã trộm lấy khế ước bán mình xé bỏ, hiện tại Bùi Dực đã không còn thứ gì có thể chứng minh Thẩm Diên là thiếp của hắn.
Nếu nàng liều chết cũng không muốn trở về cùng hắn, hắn có thể làm gì nàng?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên túm chặt ống tay áo của Tô Hành Chỉ, đau khổ cầu xin nói: “Biểu ca, muội không muốn đi với hắn, muội bị ép buộc, không phải muội tự nguyện làm thiếp của hắn, biểu ca, huynh nhất định phải cứu muội.”
Tô Hành Chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Thẩm Diên, dịu dàng trấn an nàng: “Đừng sợ, nếu biểu muội không muốn đi cùng hắn, biểu ca nhất định sẽ che chở muội.”
Hắn trấn an Thẩm Diên xong, sắc mặt lạnh lùng nhìn Bùi Dực: “Nếu các hạ không có công văn có thể chứng minh biểu muội là thiếp của ngài, xin mời tự giác rời đi.”
Bùi Dực nhìn gương mặt nhỏ hai mắt đẫm lệ của Thẩm Diên, nhất thời có chút hối hận, lúc trước đáng lẽ nên nâng nàng làm lương thiếp, ít nhất quan phủ sẽ có giấy đăng ký lương thiếp, hắn muốn đưa người về cũng dễ dàng.
Hiện tại, không có khế ước bán mình, nàng sống chết không thừa nhận, ngoại trừ cướp đoạt, hắn tạm thời không thể nghĩ ra biện pháp khác.
Bùi Dực ra hiệu bằng mắt cho người của mình ở trên trà lâu, ý bảo bọn họ mau xuống dưới.
Tô Hành Chỉ cũng là người có nhãn lực, hắn đẩy Bùi Dực ra, nói với mã phu: “Đừng quan tâm tới hắn, mau đánh xe đi.”
Mã phu nghe vậy, cầm roi vung lên lưng ngựa, vội vàng điều khiển xe ngựa rời đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui