Dựng thiếp

Bùi Dực bị đẩy đến lảo đảo, thân hình lung lay hai cái, chờ khi hắn ổn định thân mình, xe ngựa đã đi được một đoạn đường dài.
Trùng hợp lúc này, một hàng người từ cửa hàng đối diện khuân vác đồ đạc đi qua, vắt ngang trên phố.
Bùi Dực bị ngăn cản, tới khi hắn có thể xuyên qua đám người, xe ngựa đã không còn bóng dáng.
Người của Bùi Dực chạy tới, chắp tay nói: “Thuộc hạ tới muộn, mong tướng gia thứ tội.”
Bùi Dực nhíu mày, trầm giọng chất vấn: “Những người khác đã trở lại chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chưa, những người khác vẫn đang tìm kiếm địa chỉ nhà ngoại tổ mẫu di nương.” 
Thẩm mẫu trở thành trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ, sau khi bà gả tới phương bắc đã bán hết đất đai nhà cửa trong nhà.
Bùi Dực đến Nam Dương cũng đi tòa nhà kia, nhưng không tìm được chút manh mối nào.
Mười mấy năm trôi qua, tòa nhà đã đổi chủ vài lần, từng được dùng làm nơi ở, sau khi sửa sang lại dùng làm cửa hàng. Bùi Dực hỏi chủ nhà hiện tại, người nọ nói không biết người Tô gia dọn đi nơi nào.
Bùi Dực phái người đi tra xem mẫu thân Thẩm Diên còn thân thích khác hay không, mẫu thân nàng là nữ nhi duy nhất, không có huynh đệ tỷ muội gì.
Tuy nhiên, cuối cùng cũng tra ra được mẫu thân nàng có hai đường ca, một đường tỷ.
Hắn phái người đi điều tra vị trí của ba người này, nhìn xem có bóng dáng Thẩm Diên hay không.
Mấy chục năm trôi qua, ba người này cũng chuyển nhà mấy lần.
Người Bùi Dực đưa theo tới đây không nhiều lắm, đối với phương nam cũng không đủ quen thuộc, điều tra tương đối tốn thời gian.
“Tiếp tục tra.” Bùi Dực nhíu mày nói.
“Tuân lệnh.” Cận vệ chắp tay đáp.
*
Tô gia.
Tô Hành Chỉ ôm Thẩm Diên xuống xe ngựa, đưa nàng trở về phòng.
Nhớ tới nam nhân vừa rồi, hắn chỉ cảm thấy người nọ vô cùng đáng gờm, sợ Bùi Dực tới gây chuyện hắn liền phân phó quản gia, tăng mạnh tuần tra cùng phòng vệ, không cho người lén lút tiếp cận Tô gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Hành Chỉ tới tìm hỏi Thẩm Diên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Diên đem đầu đuôi sự tình nói cho hắn.
Tuy nhiên, nàng không để lộ thân phận thừa tướng của Bùi Dực, chỉ nói hắn là một quan viên nhỏ bình thường.
Bời vì trong lòng căm hận Bùi Dực, nên nàng thêm mắm thêm muối miêu tả lại những hành động xấu xa của hắn một hồi.
Tô Hành Chỉ càng thêm cảm thấy Bùi Dực trơ trẽn, nam nhân như vậy, có thể nói là bại hoại.
Hắn lòng đầy căm phẫn nói: “Biểu muội, muội yên tâm, biểu ca nhất định sẽ che chở thật tốt cho muội, nếu là hắn lại đến gây chuyện, biểu ca sẽ phái người đánh cho hắn một trận.”
Đánh một trận sao?
Thẩm Diên siết khăn tay thầm nghĩ, kỳ thật nàng cũng muốn. (Giftcode: DTLA0706 - Hãy nhập mã này vào để thấy điều bất ngờ nhé ^^ Vui lòng không share code ra ngoài, nếu phát hiện có code bị share thì Giftcode sẽ bị vô hiệu hóa.)
Nhưng mà sợ một ngày nào đó Bùi Dực hồi triều, trước mặt Thánh Thượng tham tấu Tô gia, lúc ấy mấy chục người Tô gia đều sẽ dính phải tai ương.
Từ ngày gặp được Bùi Dực, mỗi ngày Thẩm Diên đều nơm nớp lo sợ, ngay cả phố nàng cũng không dám đi dạo, sợ không cẩn thận lại gặp phải Bùi Dực.
Nàng không biết vì sao Bùi Dực vốn nên ở xa ngàn dặm lại xuất hiện ở Nam Dương, không phải là hắn đặc biệt tới tìm nàng chứ?
Nàng chỉ là một thiếp thất được mua về với giá một trăm lượng, mà ở Kinh châu có rất nhiều nữ tử xinh đẹp mạo mỹ hơn nàng.
Hắn ngàn dặm xa xôi từ Kinh châu tới Nam Dương, tốn thời gian và nhân lực, tổn thất sẽ không dừng ở con số một trăm lượng.
Nếu hắn vẫn muốn tìm người sinh hài tử, trực tiếp đổi nữ nhân là được, hà tất gì phải chấp nhất với nàng như vậy?
Hắn vốn không thích nàng, căn bản không có lý do gì phải làm như vậy.
Thẩm Diên nghĩ, có lẽ Bùi Dực chỉ trùng hợp tới Nam Dương làm việc, đúng lúc gặp nàng nên mới muốn đưa nàng trở về.
Nếu nàng vẫn luôn trốn tránh không cho hắn tìm ra, có lẽ hắn sẽ quên đi nàng, xong xuôi công việc sẽ trở về kinh châu.
Thẩm Diên có chút ngây thơ suy nghĩ, chỉ cần mình trốn ở nơi an toàn, biểu ca sẽ bảo vệ nàng.
Tuy nhiên, một đêm này, sau khi nàng chìm sâu vào giấc ngủ, ước chừng khoảng canh ba, một hắc y nhân hành tung lén lút lẻn vào phòng, bắt nàng đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui