Thẩm Diên ngủ đến mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có người dùng khăn vải ướt lau môi nàng, lau rất lâu.
Đầu óc nàng có chút hỗn độn, giống như bị bóng đè, muốn mở mắt ra nhưng lại không mở được.
Một lát sau, nàng cảm giác có người hôn nàng, từng chút một, tinh tế, dịu dàng liếm mút cánh môi nàng.
Liếm mút khá lâu, nàng cảm giác môi mình đều bị mút đến sưng đỏ, lúc này người nọ mới buông nàng ra.
Bùi Dực nhìn đôi môi sưng đỏ của Thẩm Diên được bao phủ bởi một tầng nước bọt, hồng hồng nhuận nhuận, sáng lấp lánh, giống như bọc mật, cơn tức giận trong lòng lập tức tiêu tán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn đợi 50 năm, đêm không thể ngủ, có ngủ cũng không yên, mỗi lần chỉ có thể nhìn thấy nàng ở trong mộng, thậm chí nhìn thấy nàng trong mộng cũng là một điều xa xỉ.
Bởi vì nàng thường xuyên lười biếng, nàng không muốn vào trong mộng gặp hắn.
Nhưng nàng lại tùy ý để nam nhân khác hôn nàng, đây là hư vinh mà hắn khẩn cầu mấy chục năm vẫn không có được.
Cảnh tượng ngày ấy khiến hắn tức giận đến cả người phát run, nhưng hắn lại luyến tiếc đánh chửi nàng, chỉ muốn đưa nàng về nhà.
Kiếp trước nàng bị nhiều ủy khuất như vậy, một đời này, hắn chỉ muốn yêu nàng, sủng nàng.
Bùi Dực ôm thân mình mềm mại ấm áp của Thẩm Diên, cọ cọ lên cần cổ trắng nõn của nàng, trong lòng mới kiên định hơn một chút.
Nhiều năm như vậy, mỗi đêm, hắn chỉ có thể ôm cuộn tranh lạnh như băng đi vào giấc ngủ, đó là vật chết không có độ ấm, chính vì thế nhiệt độ quanh thân thể hắn đều trở nên lạnh lẽo.
Giống như đang nằm mơ, ảo tưởng nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng ôm được thân mình ấm áp của nàng vào lòng.
Bùi Dực cọ nhẹ lên cổ Thẩm Diên, mút mát làn da tuyết trắng của nàng, chậm rãi đi xuống, lại cọ cọ lên bầu ngực no đủ trước ngực nàng.
Hắn ngửi được một mùi sữa nồng đậm, yết hầu bất giác khô nóng, hăn khao khát được nếm thử hương vị này.
Bàn tay to sờ soạng vài cái liền tháo được chiếc yếm của nữ nhân xuống, hai bầu ngực no đủ nảy lên, giống như hai chú thỏ ngọc, khiến hai mắt Bùi Dực tối sầm.
Hắn cúi người ngậm lấy một bên bầu ngực mà mút cắn, nhũ thịt mềm như bông, độ co dãn cực tốt, mang theo mùi sữa nồng đậm, khiến Bùi Dực có loại ảo giác, dường như ngay sau đó sẽ tràn ra dòng sữa ngọt lành.
Hắn cắn mút bầu ngực căng phồng của Thẩm Diên một hồi lâu, thẳng tới khi đầu vú Thẩm Diên đỏ bừng đứng thẳng lên hắn mới buông ra.
Bùi Dực đi xuống, tiếp tục cởi váy áo Thẩm Diên, sau khi cởi xong, hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Vùng bụng trắng nõn của nữ nhân hơi phồng lên, Bùi Dực đưa tay lên sờ sờ, hắn có thể chân thật cảm giác được bụng nàng to lên trông thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa rồi khi mặc xiêm y, hắn nhìn không rõ, nhưng sau khi cởi xiêm y, hắn có thể cảm nhận rõ ràng độ cong trên bụng nàng.
Hắn nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Thẩm Diên, phát giác gương mặt nàng dường như có chút trở nên mượt mà.
Tâm tình Bùi Dực đột nhiên có chút hoảng loạn, hắn không biết bởi vì Thẩm Diên ăn nhiều nên tăng cân, hay là nàng đang mang thai hài tử.
Nhìn bộ dáng này, tám chín phần mười là mang thai.
Hắn tìm thấy thuốc tránh thai trong phòng nàng, điều này chứng minh nàng cũng không muốn mang thai hài tử của hắn.
Vậy, đứa nhỏ này sau khi nàng rời khỏi Bùi phủ mới có sao sao?
Nàng phản bội hắn, nàng cùng nam nhân khác cá nước thân mật, thậm chí còn mang thai hài tử của cẩu nam nhân kia sao?
Thân mình Bùi Dực cứng đờ, đáy mắt phát lạnh, hắn chỉ cảm thấy cả người như rơi vào động băng, vây kín quanh người là bầu không khí lạnh lẽo.
Nàng đã sống lại một đời, nàng biết rõ tình hình sinh con lúc ấy khó khăn tới mức nào, thế nhưng nàng vẫn muốn liều chết sinh hài tử vì nam nhân khác.
Nàng yêu nam nhân nọ như vậy sao?
Đáy mắt Bùi Dực là sự ghen tuông điên cuồng, sống lại một đời, thậm chí hắn còn suy nghĩ không cần nàng sinh hài tử, chỉ hy vọng nàng vui vẻ sống tốt.
Thế nhưng nàng lại không coi trọng sự sống của mình.
Nam nhân cúi người cắn thật mạnh lên đầu vú dựng thẳng của Thẩm Diên, nhỏ giọng gọi: “Thẩm Diên, nàng tỉnh cho ta.”
“Ưm…” Thẩm Diên bị đau, nàng nhíu mày ưm một tiếng, chậm rãi xốc mí mắt đang nhập nhèm lên.
Đập vào mắt là gương mặt tuấn tú quen thuộc có vài phần âm trầm của nam nhân, Thẩm Diên sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nàng lập tức dịch thân mình lùi về phía sau, muốn cách xa Bùi Dực.
Nàng mấp máy đôi môi đỏ, run rẩy hỏi: “Ngài muốn làm gì?”