Thẩm Diên vẫn luôn cảm thấy đêm nay Bùi Dực kỳ lạ một cách khó hiểu, tính cách đột nhiên thay đổi, thậm chí còn nói ra những lời không thể tưởng tượng được như không sinh con.
Mục đích hắn cưới nàng còn không phải là vì sinh hài tử, kéo dài hương khói hay sao?
Nếu không sinh con, nàng còn ích lợi gì với hắn?
Hắn đưa nàng trở về Bùi gia làm gì?
Mấy tháng sau, người trong lòng hắn trở về, chẳng lẽ nàng phải chính mắt nhìn thấy sự thật tàn khốc kia hay sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên chửi thầm trong lòng, cảm thấy Bùi Dực đúng là kẻ máu lạnh vô tình.
Bất kể kết quả như thế nào, hắn vẫn cố tình khiến nàng không có ngày lành.
Đối với việc Bùi Dực không cần hài tử, Thẩm Diên vô cùng kinh ngạc, nàng nghĩ không ra, vì sao chỉ trong một tháng ngắn ngủn, Bùi Dực lại bất chợt thay đổi ý tưởng.
Trước khi theo Hoàng Thượng đi tuần, vì để nàng sớm mang thai, hắn luôn đè nặng nàng làm rất nhiều lần, thậm chí còn cắm dương vật ở bên trong hoa huyệt cả đêm, chỉ vì muốn giữ tinh dịch ở bên trong.
Vì sao hắn lại đột nhiên không muốn sinh hài tử?
Thẩm Diên cảm thấy cổ quái, nàng thử hỏi: “Tướng gia cảm thấy ta thân phận hèn mọn, không xứng sinh hạ con nối dõi cho Bùi gia sao?
Vậy cũng không cần đưa ta trở về, thả tự do cho ta đi. Nghe nói trong lòng tướng gia có một người, không bằng ngài mau đi tìm nàng trở về, sớm ngày thành thân sinh con.”
Bùi Dực không muốn Thẩm Diên tự hạ thấp chính mình, càng không muốn khiến nàng hiểu lầm hắn coi khinh nàng, hắn vội vàng giải thích: “Ta không có ghét bỏ nàng, ta chỉ hy vọng nàng binh an sinh sống.”
Bình an sinh sống?
Vì sao hắn biết nàng sinh con sẽ không bình an?
Trong lòng Thẩm Diên hiện lên một ý tưởng quỷ dị, chẳng lẽ Bùi Dực cũng giống nàng, đều trở về từ kiếp trước sao?
Nàng nhìn thẳng vào Bùi Dực, quan sát mỗi một biểu cảm trên mặt hắn, thật cẩn thận hỏi: “Vì sao ta lại không thể bình an sinh sống, tướng gia biết gì sao?”
Bùi Dực có chút ảo não, vừa rồi nói chuyện quá hấp tấp, không may lỡ miệng.
Hắn ngập ngừng, che giấu nói: “Ta… Ta chỉ cảm thấy nàng còn nhỏ, tạm thời không thích hợp sinh hài tử, sau này chúng ta sinh cũng không muộn.”
Kỳ thật hắn cũng không muốn cho Thẩm Diên biết mình là Bùi Dực của kiếp trước, bởi vì kiếp trước hắn quá mức xấu xa, nhất định Thẩm Diên sẽ vô cùng chán ghét hắn, thậm chí còn thống hận hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một đời này, ít nhất hắn đối xử với Thẩm Diên không quá tệ, muốn nàng hồi tâm chuyển ý sẽ dễ dàng hơn một chút.
Thẩm Diên phát hiện Bùi Dực ở trước mắt rất không thích hợp, khi hắn nói chuyện ánh mắt hơi lóe lên, đặc biệt là lúc nhắc tới chuyện không sinh hài tử.
Vừa rồi khi trả lời nàng, hắn lại nói sau này sinh cũng không muộn, thật sự là lời nói trước sau không đồng nhất.
Có một số vấn đề, dường như có thể lập tức nghĩ thông ngay khi tưởng tượng tới nó, nàng có thể sống lại một đời, Bùi Dực cũng có thể.
Thẩm Diên vuốt ve vùng bụng hơi phồng lên của mình, trầm tư suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ ngước lên nói: “Tướng gia, kỳ thật ta rất thích hài tử, nếu sau này chúng ta sinh hài tử, ngài cảm thấy nên đặt tên gì cho hài tử của chúng ta?”
Đoán chừng do thói quen nhiều năm ở kiếp trước, Bùi Dực cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Gọi Bùi Nhiên đi, nam nữ đều dùng được.”
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Diên trầm xuống, nàng cắn môi dưới, đè nén bi thống khuôn mặt nhỏ, trầm mặc không nói một lời.
Kiếp trước, Bùi Dực không thích nàng, ngay cả việc đặt tên cho hài tử cũng mặc kệ.
Bùi Nhiên là tên nàng lấy cho hài tử, vì muốn dễ bề nam nữ đều dùng được, cho nên nàng dùng một chữ Nhiên.
Bùi Dực ở kiếp này, vì sao lại biết tên nàng đặt cho hài tử?
Trên đời có muôn vàn chữ, chắc chắn không thể vừa khéo như vậy.
Tám chín phần mười, Bùi Dực cũng trọng sinh.
Nhớ tới chuyện kiếp trước, Bùi Dực vô tình lạnh nhạt với nàng như thế, khi nàng sinh sản hắn nhẫn tâm như vậy, không màng tới sự sống chết của nàng, coi nàng trở thành công cụ sinh dục.
Lồng ngực Thẩm Diên gần như đau đến độ hít thở không thông, nàng nhặt xiêm y rơi rụng bên mép giường, chậm rãi mặc lên người. Sau đó nhìn Bùi Dực, đạm mạc nói:
“Ta muốn trở về nhà của biểu ca, làm phiền tướng gia đưa ta trở về, về sau chớ có làm mấy việc trơ trẽn như trộm cắp vậy nữa.”