Dựng thiếp

Bùi Dực thật vất vả mới tìm được Thẩm Diên, sao hắn có thể dễ dàng thả nàng trở về.
Nếu thả nàng trở về, nàng lại lăn lộn cùng tên biểu ca kia, hắn sẽ tức giận tới mức tâm can đau nhức, chi bằng trói buộc nàng ở bên người, đặt nàng dưới mí mắt mà quan sát.
“Đừng trở về đó nữa, qua hai ngày, ta sẽ đưa nàng trở về kinh châu.” Bùi Dực tiến lên ôm Thẩm Diên vào trong ngực, hắn hôn nhẹ lên trán nàng, dịu dàng nói: “Đêm đã khuya, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi.”
Thẩm Diên ngước mắt nhìn góc cằm cứng rắn của Bùi Dực, khóe môi cong lên ý cười lạnh lùng.
Kiếp trước, nam nhân lạnh nhạt vô tình, hiện tại lại đối xử với nàng một cách nhu tình mật ý, đúng là châm chọc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn không cần làm bộ làm tịch như thế, nàng biết gương mặt thật của hắn, cho dù hắn ngụy trang như thế nào cũng vô dụng.
Chờ mấy tháng sau, nữ nhân kia trở lại, hắn sẽ rũ bỏ nàng như chiếc giày rách, làm gì còn quản sống chết của nàng.
Thẩm Diên cau mày, dùng sức đẩy Bùi Dực ra, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Tướng gia mau ra ngoài đi, ta muốn đi ngủ, sáng mai, đợi trời sáng, tự ta trở về cũng được.”
Thân hình Bùi Dực to lớn, gót chân vững chắc, Thẩm Diên dùng sức đẩy nhưng hắn chỉ hơi thối lui một chút.
Hắn nhìn sắc mặt không vui của Thẩm Diên, hoang mang nói: “Vì sao đột nhiên lại cáu kỉnh? Vừa rồi vẫn tốt mà, ngoan ngoãn, đừng náo loạn, phu quân ôm nàng đi ngủ.”
Bùi Dực chặn ngang bế Thẩm Diên lên, đi về phía giường lớn.
Cảm xúc của Thẩm Diên có chút kích động, nàng giãy giụa vặn vẹo thân mình, vỗ mạnh lên ngực Bùi Dực, thấp giọng hô: “Buông ta ra, đừng đụng vào ta.”
Hiện tại nàng vô cùng chán ghét sự tiếp xúc thân mật của Bùi Dực, kiếp trước, người nam nhân này đã thành thân với nữ nhân khác, vừa rồi hắn còn đè nặng nàng làm chuyện đó, ý định muốn nàng khuất phục.
“Đừng nhúc nhích.” Bùi Dực nhíu mày liếc mắt nhìn Thẩm Diên, hắn ôm nàng thật chặt, đề phòng nàng ngã xuống.
Nửa đêm, bị nữ nhân ồn ào như vậy, tâm tình Bùi Dực có chút không vui, hắn đã hạ thấp mình dỗ dành nàng, nàng vẫn cảm thấy không đủ sao?
Hắn đặt Thẩm Diên lên giường, trầm giọng trách mắng: “Nàng ồn ào cái gì? Có phải cho rằng ta dung túng, nàng liền có thể không tuân thủ quy củ hay không? Ta là phu quân của nàng, cho dù không ký khế ước bán mình thì đó cũng là điều không thể chối cãi, nàng dùng thái độ này đối xử với phu quân sao?”
Phu quân phu quân, danh hào này đối với nàng mà nói, căn bản không hề có ý nghĩa.
Thẩm Diên rũ mắt nhìn xuống sàn gỗ màu nâu dưới mặt đất, nhớ tới chuyện kiếp trước, chóp mũi không khỏi có chút lên men.
Kiếp trước, bởi vì coi hắn là phu quân, còn nàng mang thân phận hèn mọn, không có năng lực phản kháng. Hắn muốn nàng sinh con, nàng phải sinh, hắn muốn giữ đứa nhỏ, nàng chỉ có thể chết thảm.
“Giữ nhỏ.” Trước khi chết, lời nói lạnh nhạt của nam nhân quanh quẩn trong đầu Thẩm Diên, lồng ngực nàng giống như bị một lưỡi dao sắc bén xuyên qua, đau đến độ hô hấp không thông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy xót xa ủy khuất, những giọt nước mắt to tròn trào ra từ hốc mắt đỏ bừng, chảy dọc xuống theo gương mặt trắng nõn của nàng.
Thẩm Diên gắt gao cắn chặt môi dưới, không để mình khóc thành tiếng.
Nàng cho rằng sống lại một đời là có thể thoát khỏi vận rủi kiếp trước, vì sao nàng đã chạy trốn ra ngoài ngàn dặm, thế nhưng Bùi Dực vẫn muốn bắt nàng trở về?
Bùi Dực thấy nàng không nói lời nào, lại luôn trầm mặc cúi đầu.
Hắn có chút không kiên nhẫn, hắn vươn tay nâng cằm nàng lên, chất vấn nói: “Phu quân hỏi nàng đó? Vì sao không trả lời?”
Không nghĩ tới, đập vào mắt lại là gương mặt nhỏ nhu nhược đáng thương khóc như hoa lê dính mưa của nàng.
Bùi Dực ngẩn ra, hơi giật mình nhìn Thẩm Diên.
Thậm chí từ trong đôi mắt đỏ bừng của nàng, hắn thấy được bi thương dày đặc.
Thẩm Diên hít hít mũi, hất tay hắn ra, nước mắt chảy xuống càng thêm mãnh liệt.
Bùi Dực có chút luống cuống, hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt Thẩm Diên, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Đừng khóc, ta không mắng nàng.”
Thẩm Diên nâng đôi mắt đỏ bừng, bình tĩnh nhìn Bùi Dực, ngữ khí mang theo vài phần châm chọc cùng ghét bỏ, nói: “Loại phu quân chỉ cần con, không màng tới sự sống chết của thiếp thân như tướng gia, ta vô phúc hưởng thụ, ai hiếm lạ thì tới lấy đi, ta không cần.”
“Nàng đã biết rồi sao?…” Thân thể Bùi Dực cứng đờ, có chút không biết làm sao nhìn Thẩm Diên.
Nàng đã biết, nàng biết hắn là Bùi Dực của kiếp trước.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui