Dựng thiếp

Thẩm Diên nghe tiếng nhìn sang bên trái, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú quen thuộc của Bùi Dực.
Nàng đột nhiên có chút câu nệ, nụ cười trên mặt cũng tắt ngấm, nàng lập tức đứng dậy hành lễ với Bùi Dực: “Cung nghênh tướng gia hồi phủ.”
Trong nháy mắt khi nhìn thấy nàng như vậy, Bùi Dực cũng lập tức khôi phục sắc mặt lạnh lùng, giống như thường ngày, lạnh nhạt nói: “Miễn lễ.”
Sau đó, không quay đầu đi thẳng vào trong phủ.
Bùi Dực rất ít khi thấy cười Thẩm Diên như vậy, thân phận nàng hèn mọn, ở trong phủ cũng không có tri kỷ gì, ngày thường trông nàng luôn rầu rĩ, không thích nói chuyện với người khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ tiểu khất cái ngày hôm nay đã khiến nàng quên đi thân phận hèn mọn của mình, không còn trói buộc nên nàng mới nói nhiều hơn vài câu.
Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, dường như không khuấy động được bất kỳ sóng gió nào giữa cuộc sống yên bình tẻ nhạt hằng ngày của hai người.
Tuy nhiên, từ sau ngày hôm đó, gương mặt tươi cười của Thẩm Diên ngẫu nhiên sẽ lắc lư trong đầu Bùi Dực.
Khi Bùi Dực còn đắm chìm trong hồi ức của kiếp trước, hắn ậm ừ, không biết nên giải thích như thế nào với Thẩm Diên.
Thẩm Diên không muốn nghe hắn dong dài, cho rằng hắn lại tìm cớ qua loa lấy lệ với nàng.
Nàng đánh đến hai tay đau nhức, mỏi nhử mới đẩy mạnh hắn ra, khổ sở nói: “Ngài sửa miệng cũng vô dụng, ta đã chết một lần khi sinh con cho ngài, đó là cái chết mà ta tự mình trải qua, không phải ngài thuận miệng nói hai câu xin lỗi là có thể đền bù.”
“Thực xin lỗi, ta…” Bùi Dực thừa nhận trước đây mình có sai, hắn muốn tiếp tục giải thích, trấn an Thẩm Diên.
Thẩm Diên là thai phụ, cảm xúc có chút không ổn định, hiện tại nàng ồn ào phát tiết ra tất cả bất mãn trong lòng. Nàng đánh đến mệt mỏi, cả người có chút rã rời, không muốn nghe Bùi Dực giải thích.
Nàng đẩy Bùi Dực ra bên ngoài, nổi giận đùng đùng nói: “Ta muốn ngủ, không muốn nhìn thấy ngài, hiện tại ngài lập tức đi ra ngoài cho ta.”
“Diên Diên, ta ở lại nơi này dỗ nàng…” Bùi Dực không muốn rời đi, 50 năm hắn mới gặp lại nàng, thời thới khắc khắc hắn đều muốn ở cạnh nàng, chỉ sợ nháy mắt nàng liền biến mất.
“Ai cần ngài dỗ dành chứ.” Thẩm Diên dùng mu bàn tay lau nước mắt, khóc nức nở nói: “Không phải ngài nói ta muốn trừng phạt ngài như thế nào cũng được hay sao? Vậy hiện tại ngài đi ra cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngài.”
“Được, ta đi, nàng nghỉ ngơi thật tốt.” Tuy rằng Bùi Dực có chút không muốn, nhưng để Thẩm Diên bình tĩnh lại, hắn vẫn quyết định rời đi.
Bùi Dực vừa đi, Thẩm Diên liền ngừng náo loạn, nàng cực kỳ mệt mỏi, vừa ngả đầu lên giường, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Diên muốn tự mình rời đi.
Nhưng khi nàng vừa mới mở cửa, thị vệ canh cửa lại ngăn cản nàng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tránh ra.” Thẩm Diên lạnh giọng nói với hai thị vệ.
“Mời di nương trở về, tướng gia có lệnh, không có sự cho phép của ngài ấy, ngài không được tự ý rời đi.”
Thẩm Diên giận dữ đóng sầm cửa lại, vẫn là tên Bùi Dực hỗn đản này.
Nàng ở trong phòng hờn dỗi, một lát sau, có người mở cửa, bưng theo mấy đĩa đồ ăn phong phú tiến vào.
Người nọ đặt cơm lên bàn, xong xuôi lập tức lui ra.
Thẩm Diên đi theo sau, thị vệ lại giơ tay ngăn cản.
Thẩm Diên nhụt chí lui về phòng.
Bùi Dực nghĩ, hiện tại Thẩm Diên đang nổi nóng, hắn không nên xuất hiện trước mặt nàng, chờ thêm mấy ngày, nàng hết giận, hắn lại dỗ nàng.
Tới giờ cơm buổi chiều, thị vệ đưa cơm bẩm báo với Bùi Dực, một ngày này Thẩm Diên chưa ăn cơm, tất cả đồ ăn đưa vào vẫn còn y nguyên.
Bùi Dực nhíu mày, hắn đi một chuyến tới phòng Thẩm Diên.
Thẩm Diên đắp chăn nằm trên giường, khi Bùi Dực tiến vào, nàng cũng không có động tĩnh.
“Vì sao không ăn cơm?” Bùi Dực xốc chăn lên, xoay người Thẩm Diên qua.
Sắc mặt Thẩm Diên có chút không tốt, nàng không uống nước, đôi môi đỏ vốn kiều diễm, hiện tại lại có chút khô nứt tái nhợt.
Nàng ngước mắt nhìn Bùi Dực một cái, giọng nói suy yếu: “Ta muốn trở về nhà biểu ca, không muốn nhìn thấy ngài.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui