Dựng thiếp

Ngữ khí nói chuyện của Tô Cảnh Hành có chút không tốt, Thẩm Diên nhìn bóng dáng cao dài của nam nhân trước mắt, trầm mặc đi theo phía sau hắn, không dám lên tiếng.
Dường như vị nhị biểu ca này cũng không vui khi thấy nàng, hắn luôn giữ bản mặt lạnh, nàng tới Tô gia lâu như vậy nhưng hắn chưa từng tươi cười với nàng.
Thẩm Diên không tiếng động thở dài, vừa rồi nàng thoáng nhìn thấy nét khinh bỉ trong mắt nam nhân.
Ngoại trừ bị Bùi Dực bắt đi, ở bên ngoài một đêm, nàng cảm thấy mình cũng không làm chuyện gì quá mức đi.
Nhưng mà, dường như nhị biểu ca đặc biệt không thích nàng, mấy ngày trước, hắn gặp nàng còn chuyển sang đi đường vòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người chân trước chân sau tiến vào Tô gia, Thẩm Diên vừa bước vào trong phòng liền nghe thấy Tô Hành Chỉ nôn nóng hỏi: “Nhị đệ, biểu muội đâu? Có tìm được người không?”
Tô Cảnh Hành cao lớn đĩnh bạt, che kín Thẩm Diên nhỏ xinh ở phía sau, bước chân hắn hơi dừng lại.
“Ai u…” Thẩm Diên đi theo phía sau hắn bởi vì quán tính mà không dừng lại kịp, lập tức va vào tấm lưng rộng lớn rắn chắc của nam nhân.
Tô Cảnh Hành quay đầu lại nhìn Thẩm Diên nhíu mày xoa trán, lạnh nhạt nói: “Ở phía sau, không cần phải lo lắng.”
Tô Hành Chỉ lướt qua Tô Cảnh Hành, đi đến trước mặt Thẩm Diên, nhìn nàng, lo lắng hỏi: “Biểu muội, muội không sao chứ? Sao lại mất tích một ngày?”
Thẩm Diên lắc đầu: “Biểu ca, muội không sao, muội được bằng hữu “mời” đi ăn bữa cơm, xin lỗi đã khiến biểu ca lo lắng, sau này hắn sẽ không quấy rầy muội nữa.”
Ngày ấy Tô Hành Chỉ gặp qua Bùi Dực, vừa nghe Thẩm Diên nói như vậy liền đoán được một hai.
Nếu người tự xưng là trượng phu của nàng đồng ý buông tay, không quấy rầy nàng nữa, đó là chuyện tốt nhất.
Hắn trấn an nói: “Không sao là tốt rồi, có việc nhất định phải nói với biểu ca, biểu ca sẽ giúp muội.”
“Cảm ơn biểu ca.” Thẩm Diên gật đầu nói cảm ơn.
Tô Cảnh Hành đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn đại ca thân thiện nói chuyện với biểu muội.
Lúc này mới qua mấy ngày, bọn họ đã thân mật như thế, cho rằng hắn không biết sao?
Tô Cảnh Hành cảm thấy mình hoàn toàn không tiến được vào vòng tròn của bọn họ, hắn ho nhẹ một tiếng, cố tình nói: “Đại ca, mệt mỏi tìm một ngày, đệ về phòng nghỉ trước.”
Tô Hành Chỉ hướng tầm mắt về phía Tô Cảnh Hành, cảm kích nói: “Làm phiền nhị đệ, đệ trở về nghỉ ngơi trước đi.”
Hắn nói xong thì quay đầu lại, tiếp tục nói chuyện với Thẩm Diên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Cảnh Hành nhìn bầu không khí giữa biểu muội và đại ca, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Một hai người đều làm lơ hắn, đại ca cũng thật là, sao có thể trọng sắc khinh đệ như thế, cảm tình huynh đệ hơn hai mươi năm của bọn họ xem ra còn kém một nữ nhân mới xuất hiện được mấy ngày.
Tô Cảnh Hành liếc mắt nhìn hai người còn đang nói chuyện, giận dỗi rời đi.
Tô Hành Chỉ ở lại hàn huyên với Thẩm Diên, biết đêm qua Bùi Dực lén lút vào trộm người, hắn lập tức gia tăng hộ vệ.
Bởi vì Bùi Dực đã đáp ứng Thẩm Diên, nói sẽ buông tha cho nàng, cho nên hiện tại nàng cũng không cảm thấy quá lo lắng.
Qua mấy ngày, Tô Hành Chỉ đưa Thẩm Diên và Tô Uyển ra phố dạo chơi.
Tô Uyển đứng ở giữa, Tô Hành Chỉ và Thẩm Diên nắm tay nhỏ của cô bé, ba người đi dạo trên đường lớn.
Tướng mạo ba người bọn họ đều nổi bật, khí chất bất phàm, thời điểm cùng xuất hiện hấp dẫn không ít ánh mắt.
Những người qua đường đều hâm mộ không thôi, tán thưởng ngoại hình của một nhà ba người bọn họ.
Dưới tửu lầu cách đó không xa, một nam nhân thân hình cao dài, đứng ẩn nấp sau góc tường, lẳng lặng nhìn “Một nhà ba người” hoà thuận vui vẻ trên đường. 
Bùi Dực nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Thẩm Diên, dường như mấy ngày không gặp, cằm nàng lại trở nên mượt mà hơn một chút.
Ở nhà biểu ca, nàng thật sự vui vẻ như vậy sao? Cả người thoạt nhìn có tinh thần hơn so với khi ở Bùi gia quá nhiều.
Trước sạp hàng phụ kiện cài tóc, Tô Uyển muốn mua dây cột tóc, Thẩm Diên chọn cho cô bé mấy sợi dây xinh đẹp, ướm lên đầu cho cô bé.
Tô Hành Chỉ nhìn thấy mái tóc đen nhánh mượt mà của Thẩm Diên, đầu quả tim khẽ nhúc nhích.
Hắn quét mắt nhìn vật phẩm rực rỡ muôn màu trên sạp, lựa chọn một đóa hoa điền màu đỏ đưa cho Thẩm Diên: “Biểu muội, ta thấy hoa điền này rất hợp với muội, ta tặng muội.” (Hoa Điền là một loại hoa văn trang trí dùng để trang điểm trên mặt của phụ nữ thời xưa)
Thẩm Diên sửng sốt, nàng nhìn hoa điền trong tay nam nhân, do dự có nên nhận hay không, ngoại trừ Bùi Dực nàng chưa từng nhận quà của nam nhân khác.
Đặc biệt là loại vật phẩm trang sức dành riêng cho nữ nhân này, có cảm giác ái muội khó nói.
Lúc trước có phải biểu ca cố ý đối xử tốt với nàng hay không?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui