Dựng thiếp

Tô Hành Chỉ thấy Thẩm Diên nhìn chằm chằm vào hoa điền nhưng lại không nhận, hắn mở bàn tay nàng ra, thả hoa điền vào lòng bàn tay nàng, ôn hòa nói:
“Biểu muội, muội tới Nam Dương lâu như vậy, biểu ca cũng chưa tặng muội lễ vật gì, hoa điền này coi như lễ gặp mặt, chớ có khách khí với biểu ca.”
“Biểu ca, không cần, muội có rồi, không cần lãng phí bạc.” Thẩm Diên uyển chuyển cự tuyệt.
Nàng cảm thấy mình không xứng với Tô Hành Chỉ, nếu tiếp nhận lễ vật của hắn, tới lúc rời đi sẽ phải cô phụ tình ý của hắn.
Tô Hành Chỉ thấy Thẩm Diên không cần, hắn ngẫm nghĩ một hồi sau đó sửa lại lý do thoái thác: “Biểu muội, biểu ca không có ý khác, ta chỉ đơn thuần muốn tặng lễ gặp mặt cho muội, cũng coi như báo đáp muội đoạn thời gian này đã chiếu cố Uyển Uyển, xem như Uyển Uyển cảm kích muội, muội nhẫn tâm không nhận lễ vật của Uyển Uyển sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Uyển đứng bên cạnh nghe cha nói như vậy, cũng phụ họa: “Biểu cô cô, hoa điền này rất đẹp, người mau nhận lấy đi, chúng ta đeo giống nhau.”
Hoa điền của nàng và Tô Uyển là hoa điền mẫu tử, từ nhỏ Tô Uyển không có mẫu thân, cũng không có ai cùng cô bé đeo đồ trang sức như vậy, cô bé thích Thẩm Diên, muốn đeo phụ kiện mẫu tử cùng nàng.
“Được.” Thẩm Diên nhìn ánh mắt chờ mong của Tô Uyển, đầu quả tim bỗng dưng mềm mại, nàng gật đầu, nhận lấy hoa điền kia.
Sau khi mang thai, nàng cảm giác đặc biệt trìu mến đối với trẻ con, kiếp trước, không có cơ hội dưỡng dục đứa bé kia, cho nên nhìn thấy Tô Uyển hoạt bát đáng yêu, nàng không khỏi muốn thân cận cùng cô bé.
Thấy rốt cuộc Thẩm Diên cũng nhận lấy hoa điền, Tô Hành Chỉ vui mừng, hiểu ý nở nụ cười.
Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Dực dưới chân tường trầm xuống, đôi mày nhíu chặt.
“Người tới.” Hắn ra hiệu, thấp giọng gọi một tiếng, lập tức có người xuất hiện.
“Có thuộc hạ, tướng gia có gì phân phó?” Một nam tử mặc xiêm y màu đen chắp tay nói.
Bùi Dực nhìn ba người đã đi xa, hắn chỉ vào sạp hàng Thẩm Diên vừa dừng lại, nói: “Đi mua lại tất cả hoa điền của sạp hàng kia, tối nay, đưa đến phòng di nương đi.”
“Tuân lệnh.” Người hầu cung kính đáp.
Hắn đáp xong vốn định lui ra, nhưng thấy Bùi Dực âm thầm trộm dõi theo Thẩm Diên nhiều ngày, ban đêm trộm tới Tô gia, trời gần sáng mới trở về khách điếm.
Thấy chủ tử luôn trộm đi theo phía sau di nương, không dám đi lên nói với di nương một lời, ngay cả hắn cũng cảm thấy chua xót, từ khi nào tướng gia nhà bọn họ lại hèn mọn như vậy.
Người hầu kia không khỏi lắm miệng nói thêm một câu: “Tướng gia, ngài nhớ di nương thì đi gặp ngài ấy đi, nhìn trộm như vậy, ngài ấy cũng không biết.”
“Lắm miệng.” Bùi Dực liếc mắt, lạnh giọng phân phó: “Mau đi làm việc.”
“Tuân lệnh.” Tùy tùng kia không dám nói thêm lời gì nữa, nhận lệnh rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay, Bùi Dực tránh ở chỗ tối, trộm đi theo Thẩm Diên cả ngày, hắn nhìn nàng và Tô Hành Chỉ tùy ý đi dạo trên đường, mua sắm vật phẩm.
Tới bữa bọn họ còn đi tửu lầu dùng bữa, Bùi Dực ngây ngốc đi theo họ, chờ tới khi bụng đói kêu vang hắn mới sực nhớ ra mình chưa ăn cơm.
Hắn sợ mình ăn cơm, vừa lơ đãng sẽ mất dấu Thẩm Diên nên hắn vẫn luôn nhìn nàng, muốn biết hôm nay nàng sẽ làm gì.
Cho nên hắn thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm vào nàng.
Thẩm Diên và Tô Hành Chỉ ở lầu một dùng bữa, Bùi Dực tìm một vị trí dễ quan sát để có thể nhìn rõ hành động của bọn họ.
Trong lúc đó, Tô Hành Chỉ đang nói tới món cá hầm ớt, đúng lúc đĩa cá kia đặt trước mặt Thẩm Diên, mùi cá nồng nạc tiến vào khoang mũi nàng.
Thẩm Diên đột nhiên cảm thấy cơn buồn nôn cuộn trào, nàng vội vàng dùng khăn tay che miệng nôn khan một trận.
Tô Hành Chỉ thấy Thẩm Diên không thoải mái, vội vàng đứng dậy hỏi nàng: “Biểu muội, muội làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Thẩm Diên hiểu cơ thể mình, nàng xua tay giải thích: “Không có việc gì, chỉ buồn nôn một chút thôi, lát nữa là ổn rồi.”
“Oẹ…” Vừa mới nói xong, nàng lại nôn khan một trận.
Tô Hành Chỉ thấy bộ dáng nôn mửa của nàng thật sự rất nghiêm trọng, trong lòng lo lắng, hắn một tay nắm Tô Uyển, một tay đỡ Thẩm Diên: “Biểu muội, phía trước có y quán, biểu ca đưa muội đi khám đại phu.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui