Dựng thiếp

“Không, không cần khám, muội không sao, nghỉ một lát là tốt rồi.” Thẩm Diên sợ chuyện mình mang thai bị bại lộ nên liên tục thoái thác.
Làm thiếp cho người ta đã là chuyện đáng xấu hổ rồi, huống chi chỉ là nô thiếp không khác gì công cụ sinh dục.
Từ ngày làm nô tỳ Thẩm Diên luôn cảm thấy có chút tự ti, sau khi tiến vào Tô gia nàng lại càng xấu hổ nói với biểu ca chuyện mình làm thiếp, không kể tới chuyện mang thai.
Tô Hành Chỉ lo lắng cho Thẩm Diên, mặc kệ sự thoái thác của nàng, khăng khăng đưa nàng đến y quán : “Nhất định phải nhìn xem, biểu ca không yên tâm.”
Thẩm Diên vốn tưởng rằng mình chỉ nôn khan một lát, không nghĩ tới dạ dày liên tục làm ầm ĩ, nàng có chút khó chịu, không biết bệnh trạng này của mình có bình thường hay không, nên cuối cùng nàng vẫn đi theo Tô Hành Chỉ đến y quán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên ngồi trên ghế, lão đại phu một tay vuốt chòm râu hoa râm của mình, một tay bắt mạch cho nàng.
Một lát sau, hắn cười nói với Tô Hành Chỉ: “Chúc mừng lão gia, phu nhân có hỉ mạch.”
Hỉ mạch?
Thân mình Tô Hành Chỉ cứng đờ, hắn kinh ngạc nhìn Thẩm Diên, rất lâu sau mới phục hồi tinh thần.
Là hài tử của người tự xưng là trượng phu của nàng sao?
Thẩm Diên cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Tô Hành Chỉ, nàng muốn mở miệng giải thích: “Biểu ca, muội…”
Tục ngữ nói, việc xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài, hiện tại Thẩm Diên lẻ loi một mình mang thai hài tử, trước mặt người ngoài nói lời này cũng không tốt.
Tô Hành Chỉ ngắt lời nàng: “Biểu ca hiểu rồi, chúng ta trở về lại nói.”
Hắn quay đầu, nói với đại phu: “Đại phu, phản ứng nôn nghén của muội ấy có chút nghiêm trọng, ngài kê cho muội ấy chút thuốc an thai đi.”
Đại phu bốc cho nàng mấy thang thuốc dưỡng thai, Tô Hành Chỉ thanh toán bạc, cầm dược, dẫn theo Thẩm Diên và Tô Uyển rời đi.
Bên ngoài y quán, ẩn nấp dưới chân tường, sắc mặt Bùi Dực âm trầm đáng sợ, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của Tô Hành Chỉ và Thẩm Diên, hai tay nắm chặt thành quyền, thân mình hơi phát run.
Nàng mang thai sao?
Cho nên ngày ấy, hắn nhìn thấy bụng nhỏ của nàng phồng lên là do mang thai, căn bản không phải lên cân.
Nàng nói khi ở Bùi phủ nàng vẫn luôn uống thuốc tránh thai, như vậy hài tử này sau khi tới Nam Dương mới có.
Trong lòng Bùi Dực lướt qua cảm giác bi thương, sống lại một đời, tất cả mọi chuyện đều không phát triển theo hướng mà hắn dự tính, thậm chí càng ngày càng xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn hy vọng Thẩm Diên không mang thai, nhưng mà Thẩm Diên không chỉ mang thai, mà nàng còn mang thai hài tử của nam nhân khác.
Bùi Dực chua xót bật cười, thất hồn lạc phách trở về khách điếm.
*
Tô gia.
Sau khi Thẩm Diên và Tô Hành Chỉ trở về, hắn dặn Tô Uyển mang đồ chơi mới mua hôm nay ra ngoài tự chơi đi.
Đợi nữ nhi đi rồi, Tô Hành Chỉ do dự, cuối cùng mở miệng hỏi: “Biểu muội, đứa nhỏ này là của nam nhân kia sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Diên gật đầu.
“Hắn biết không?”
Thẩm Diên lắc đầu: “Không biết.”
Tô Hành Chỉ nhìn chằm chằm vùng bụng hơi phồng lên của Thẩm Diên, nói: “Đứa nhỏ mấy tháng rồi, biểu muội muốn một mình nuôi nấng đứa nhỏ này sao?”
Thẩm Diên sờ bụng: “Hơn ba tháng, muội không muốn trở về với nam nhân kia, chỉ muốn tự mình nuôi dưỡng.”
Kiếp trước nàng không thể gặp mặt hài tử kia, trong lòng vô cùng tiếc nuối, hài tử mình hoài thai mười tháng, sao có thể bỏ đi không cần?
Cho nên, kiếp này, cho dù phải nguy hiểm nàng cũng muốn sinh nó ra.
Hiện tại nàng có bạc, có thể mời thêm mấy đại phu và bà mụ có kinh nghiệm tới đây hỗ trợ, bảo đảm hài tử sẽ thuận lợi sinh ra.
Tô Hành Chỉ nhìn gương mặt nhỏ chưa thoát khỏi nét trẻ con của Thẩm Diên, thở dài nói: “Biểu muội, tuổi muội còn nhỏ, một mình dẫn theo con sẽ bị người lên án.”
Thẩm Diên cũng nghĩ tới vấn đề Tô Hành Chỉ nói, tuy nhiên, nàng không để bụng. Nếu dẫn theo hài tử, sau này không tìm được người ưng ý, vậy một mình nàng cứ sống như thế thôi.
Nàng lắc đầu nói: “Biểu ca, không sao, muội không để bụng người khác nói gì, sau này không gả cũng không sao.”
“Biểu muội, ta…” Tô Hành Chỉ nhìn Thẩm Diên có chút muốn nói lại thôi.
Ý tứ của hắn là muốn tìm cho nàng một người đáng tin cậy cùng nhau nuôi nấng hài tử, như vậy cuộc sống của nàng sẽ không quá gian khổ, cũng sẽ không khiến người đời nhàn thoại.
Tuy nhiên, dường như Thẩm Diên không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Tô Hành Chỉ thở dài, ngẫm nghĩ, qua mấy ngày, tìm thời cơ thích hợp hắn sẽ nhắc lại.
Ngày thứ hai, sau khi Thẩm Diên tỉnh ngủ, nàng phát hiện trong phòng mình nhiều hơn một rương hoa điền.
Nàng nghĩ tới Tô Hành Chỉ, thầm than biểu ca cũng thật là, ban ngày lấy danh nghĩa Uyển Uyển tặng hoa điền cho nàng, ban đêm còn trộm lấy danh nghĩa của mình tặng nàng một rương sao?
Thật lãng phí.
Mấy ngày yên lặng trôi qua, Thẩm Diên ra ngoài, muốn ra đường mua chút vải vóc, ngày thường thời điểm nhàn hạ sẽ may kiện áo lót cho hài tử trong bụng.
Khi nàng vừa mới vừa đi ngang qua con hẻm nhỏ bên ngoài Tô gia, đã bị người che miệng kéo vào trong ngõ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui