“A… Cứu mạng… ưm…” Đột nhiên bị người kéo đi, Thẩm Diên hoảng sợ giãy giụa, cái miệng nhỏ của nàng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Người nọ phía sau đột nhiên kéo nàng vào trong ngực, cúi đầu cọ cọ lên cần cổ tuyết trắng của nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, là ta.”
Vừa nghe thấy giọng thuộc quen thuộc của người nam nhân, khủng hoảng trong lòng Thẩm Diên giảm bớt hơn phân nửa, nhưng tận sâu lại sinh ra cảm giác tức giận.
Tên hỗn đản này không nói một tiếng liền kéo nàng vào đây, hại nàng sợ tới mức hãi hùng khiếp vía.
Chờ Bùi Dực buông bàn tay đang che miệng Thẩm Diên ra, nàng lập tức há mồm cắn mạnh trên cánh tay nam nhân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A…” Thẩm Diên cắn thật sự rất dùng sức, Bùi Dực nhíu mi, hừ nhẹ một tiếng, cũng không rút về tay mà để mặc cho nàng cắn.
Có thể chạm tới nàng, cho dù bị nàng cắn hắn vẫn cảm thấy vui mừng, ít ra cũng tốt hơn hắn một mình lẻ loi, trong lòng trống rỗng, sống như một cái xác không hồn.
Thẩm Diên cắn một hồi, đợi trong lòng hết giận nàng mới buông Bùi Dực ra.
Trên cánh tay Bùi Dực hiện rõ một hàng dấu răng, dấu vết rất sâu, thậm chí còn xuất hiện tơ máu.
Tuy nhiên, thoạt nhìn Bùi Dực không hề tức giận.
Thẩm Diên cắn xong, quay đầu lại trừng mắt nhìn nam, thở phì phì nói: “Ngài tới đây làm gì?”
Bùi Dực ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Thẩm Diên, nhẹ giọng nói: “Ta nhớ nàng.”
“Ồ.” Thẩm Diên nhìn nam nhân, không có phản ứng gì.
Ngược lại là nàng có chút kinh ngạc, mới chỉ qua mấy ngày mà thôi, vì sao bộ dáng hắn lại tang thương tiều tụy nhiều như vậy?
Mấy ngày qua tinh thần Bùi Dực không được tốt, bởi vì nhớ Thẩm Diên, ban đêm hắn thường xuyên tới Tô gia nhìn trộm, tới khi trời gần sáng mới trở về, trở về rồi cũng không ngủ được.
Bên trong đôi mắt hẹp dài của hắn nổi đầy tơ máu, trên cằm cũng lún phún râu, bộ dáng khác hoàn toàn với Bùi thừa tướng thần thái sáng láng trước kia.
Tuy rằng Thẩm Diên kinh ngạc, nhưng nàng cũng không muốn nhiều lời với Bùi Dực, nàng quét mắt liếc hắn một cái, xoay người muốn rời đi.
Bùi Dực vội vàng túm chặt tay nàng: “Đừng đi, ta có việc muốn hỏi nàng.”
Thẩm Diên quay đầu lại nhìn hắn, không kiên nhẫn nói: “Chuyện gì?”
Bùi Dực muốn nghe chính miệng Thẩm Diên nói, phụ thân hài tử là ai, hắn thật cẩn thận dò hỏi: “Hài tử trong bụng nàng là của ai?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên giật mình, kinh ngạc nhìn Bùi Dực.
Tuy nhiên, lần trước đã bị hắn hoài nghi, nàng đã sớm tôi luyện được khả năng bình tĩnh ứng đối.
Nàng không hoảng hốt, thậm chí còn chọc trúng chỗ đau của Bùi Dực, trả lời: “Không phải tướng gia, không nhọc ngài lo lắng.”
Bùi Dực không tin, hắn hỏi lại lần nữa: “Thật sự không phải ta sao?”
“Không phải.” Thẩm Diên khẳng định.
Ánh sáng cuối cùng trong mắt Bùi Dực rốt cuộc cũng tối sầm lại, hắn cười chua xót, thế nhưng hốc mắt có chút ướt át.
Cả đời này, hắn và Thẩm Diên không có khả năng.
Đứa con vốn nên thuộc về hắn, đời này cũng không xuất hiện.
Một chút ràng buộc cuối cùng giữa hắn và nàng cũng bị chặt đứt.
Bùi Dực giữ tay Thẩm Diên, khẩn cầu nói: “Không cần sinh đứa nhỏ này, được không?”
Thẩm Diên khó hiểu hỏi lại: “Vì sao?”
Bùi Dực nhớ tới bộ dáng xuất huyết của Thẩm Diên ở kiếp trước, trong lòng vô cùng sợ hãi, hắn nói: “Nàng đã quên chuyện khó sinh kiếp trước sao? Ta không hy vọng nàng xảy ra chuyện, mau bỏ đứa nhỏ này đi.”
Nhắc tới kiếp trước, Thẩm Diên cũng có chút sợ hãi, nhưng dù sao đứa nhỏ cũng là cốt nhục của mình, nàng luyến tiếc.
Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú tiều tụy của Bùi Dực, thử hỏi: “Nếu, đứa nhỏ này là của ngài, ngài cũng sẽ bỏ nó sao?”
Bùi Dực nhớ tới bộ dáng bụ bẫm của nhi tử khi còn nhỏ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đáng yêu thông tuệ như vậy, mới hơn một tuổi đã biết gọi hắn là cha.
Thời điểm nhi tử lớn hơn một chút, buổi chiều mỗi ngày bé đều sẽ ngoan ngoãn đợi ở cửa chờ hắn hạ triều.
Vừa nhìn thấy hắn hồi phủ, bé sẽ vui vẻ bổ nhào vào trong ngực hắn, vui vẻ gọi hắn là cha.
Kiếp trước Bùi Dực lẻ loi hiu quạnh, nhi tử là niềm an ủi duy nhất kéo dài mạng sống cho hắn.
Phải từ bỏ nhi tử, hắn cũng rất luyến tiếc, nhưng mà, hắn càng không muốn mất đi Thẩm Diên.
Bùi Dực cắn răng, nhịn đau nói: “Bỏ, không sinh.”
“Cảm ơn tướng gia trả lời, tuy nhiên, đây không phải hài tử của tướng gia, không có quan hệ gì với tướng gia, sinh hay không sẽ do ta quyết định.”
Thẩm Diên không biết hiện tại vì sao Bùi Dực không cần hài tử, chẳng lẽ, ở trong lòng hắn, nàng đã quan trọng hơn hài tử rồi sao?
Chẳng lẽ hắn đang áy náy? Bởi vì quyết định của hắn, hại nàng kiếp trước chết thảm, cho nên đời này hắn mới muốn bù đắp cho nàng.
Nhưng mà, nàng không cần hắn bởi vì áy náy mà thương hại nàng.
Thẩm Diên hất tay Bùi Dực ra, lạnh nhạt nói: “Sau này, tướng gia chớ có lén lút dọa người nữa, giữa hai người chúng ta đã không còn gì để nói, ngài cũng đừng tới tìm ta.”
Thẩm Diên nói xong, không thèm liếc mắt nhìn Bùi Dực một cái, lạnh nhạt xoay người rời đi, để lại một mình Bùi Dực đứng ngây người tại chỗ.