Dựng thiếp

Sau khi Thẩm Diên mang thai thì cực kỳ thích ngủ, đầu óc luôn mơ mơ màng màng, nàng cho rằng mình bị ảo giác nên cũng không nghĩ nhiều.
Hai ngày sau.
Đêm trước thành thân Thẩm Diên được đưa đến trong nhà một bà con xa, coi như nàng xuất giá từ nhà mẹ đẻ.
Tô Hành Chỉ tuấn mã cao lớn, dẫn theo đội ngũ đón dâu đi đón dâu.
Phô trương long trọng, đội ngũ đón dâu rất dài, sính lễ Tô Hành Chỉ đưa ra cũng đủ mặt mũi, những người đi đường sôi nổi tán thưởng không thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy Thẩm Diên mặc giá y, đội khăn voan được đỡ lên kiệu hoa, gương mặt thanh tuấn của Tô Hành Chỉ lộ ra ý cười nồng hậu.
Mặc dù đây là lần thành thân thứ hai của hắn, nhưng lần này nhiệt tình so với năm đó chỉ có hơn chứ không kém, tâm tình vô cùng kích động.
Tiếng pháo trúc lễ nhạc ồn ào kéo dài, hắn cưỡi tuấn mã đi đằng trước, dẫn đầu đưa đội ngũ trở về Tô gia.
Dưới chân tường cách đó không xa, một nam nhân dáng vẻ tiêu điều giật mình đứng tại chỗ, bi thương nhìn cảnh tượng vui mừng náo nhiệt trước mắt.
Kiếp trước, khi Bùi Dực nạp thiếp, hắn không tổ chức tiệc cưới, mãi tới khi Thẩm Diên chết, hắn muốn bù đắp cũng không còn cơ hội, chỉ có thể truy phong nàng làm chính thê, cho nàng một danh hào.
Trong lòng hắn áy náy, vẫn luôn muốn bổ sung cho nàng một hôn lễ long trọng.
Kiếp này, rốt cuộc nàng cũng có được một hôn lễ long trọng, nhưng, nam nhân kia lại không phải hắn.
Hắn đã từng nghĩ tới sẽ ngăn cản buổi hôn lễ này, cướp Thẩm Diên trở về, cầm tù nàng bên người.
Nhưng làm như vậy, nhất định Thẩm Diên sẽ càng thêm hận hắn.
Hắn đã điều tra, Tô Hành Chỉ là người không tồi, tuy rằng goá vợ, dưới gối có một nữ nhi, nhưng nếu hắn thật lòng yêu thích Thẩm Diên, đối xử tốt với nàng, một chút khuyết điểm này có thể xem nhẹ.
Đội ngũ đón dâu chậm rãi đi về phía trước, Bùi Dực yên lặng theo phía sau.
Hắn không có cơ hội nghênh thú Thẩm Diên, không nhìn thấy bộ dáng nàng mặc giá y đỏ thắm, hắn muốn đi theo thập lí hồng trang này, trong lòng thầm coi như mình đang đón nàng về nhà, xem như hoàn thành tâm nguyện cho chính bản thân mình.
Nam Dương nằm gần biên cảnh xa xôi, những quý tộc hoặc tội thần phạm tội bị lưu đày sẽ đày đến nơi này.
Có một võ tướng tính cách lỗ mãng, nói chuyện không suy nghĩ, vô tình va chạm Thánh Thượng bị sung quân đến Nam Dương tới làm cu li, khai khẩn hoang dã.
Vị võ tướng kia tới nơi hoang dã này đã hơn một tháng, mỗi ngày đều làm cu li, hắn vốn là kẻ tùy tiện, không muốn bị người quản giáo, càng bị trói buộc thì dã tính lại càng bộc phát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân lúc quan giám sát không chú ý, hắn cướp ngựa, nhảy qua hàng rào chạy ra ngoài khu vực cho phép.
Sau khi nhóm quan sai phát hiện liền vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo.
Võ tướng cưỡi ngựa chạy một đường từ núi rừng hoang vắng cho đến khu chợ sầm uất.
Quan sai phía sau càng đuổi sát, tốc độ chạy trốn của hắn càng nhanh.
Khi tiến vào ngã tư đường, phía trước đột nhiên xuất hiện một đội ngũ đón dâu phấp phới.
Bốn người nâng kiệu hoa vừa lúc đi đến trước mặt võ tướng, vừa rồi võ tướng phi ngựa quá nhanh, nhất thời không kìm được cương ngựa, con tuấn mã cao lớn giơ móng trước lên, bổ mạnh về phía trước.
“A…” Thẩm Diên cảm thấy cỗ kiệu xóc nảy, tiếp theo cả người liền ngã văng ra bên ngoài.
Mắt thấy chân trước của con tuấn mã kia chuẩn bị đạp lên bụng nàng, nam nhân cách đó không xa vội vàng chạy như bay qua đó bảo vệ nàng dưới thân.
“Hừ…” Tuấn mã mấy trăm cân dẫm đạp lên phần lưng của Bùi Dực, hắn nhíu chặt đôi lông mày, đau tới mức kêu thành tiếng.
Lần trước vì bảo vệ Hoàng Thượng, Bùi Dực bị thích khách đâm 3 nhát kiếm, miệng vết thương kia vừa rồi bị tuấn mã dẫm lên, hiện tại lại nứt ra rồi.
Hôm nay hắn mặc bạch y, xiêm y trước ngực nhanh chóng bị máu tươi nhiễm đỏ.
Trong khoảnh khắc hoảng loạn khăn voan của Thẩm Diên đã bị rơi xuống đất, Bùi Dực nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kinh hoảng thất thố của nàng, thấp giọng hỏi: “Nàng có sao không? Có té bị thương hay không?… A…”
Hắn vừa mới nói hai câu liền phun ra một ngụm máu.
“Đừng… Đừng nói chuyện.” Thẩm Diên sợ tới mức sắp khóc, bởi vì nàng nhìn thấy nửa hồn phách trong suốt của Bùi Dực đang phiêu đãng ở bên ngoài, một nửa còn lại đang ở trong thân thể hắn.
Nàng không biết lý do vì sao nàng có thể thấy được hồn phách của hắn, loại chuyện này quá mức ly kỳ cổ quái, thậm chí bao gồm chuyện hai người bọn họ sống lại một đời đều  không thể tưởng tượng được.
Nàng không khỏi nghĩ tới hai ngày trước, thời điểm vị hòa thượng thần bí kia đi ngang qua người nàng đã nói một câu.
Trong số mệnh của nàng chú định một kiếp nạn, có người sẽ thay nàng đền mạng sao?
Là Bùi Dực ? Hắn phải chết sao?
Thẩm Diên thấy miệng vết thương trước ngực Bùi Dực, máu càng chảy càng nhiều, bạch y gần như biến thành màu đỏ, mà sắc mặt của hắn cũng càng thêm tái nhợt, nàng lập tức luống cuống.
Lúc này, Tô Hành Chỉ vội vàng tới xem xét tình huống, “Biểu muội, muội có khỏe không? Bị thương chỗ nào?”
Thẩm Diên lắc đầu, nàng chỉ vào Bùi Dực, thấp giọng khóc nói: “Biểu ca, muội không có việc gì, mau, mau dẫn hắn đi khám đại phu, hắn chảy rất nhiều máu.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui