Dựng thiếp

Tô Hành Chỉ xoay người nam nhân lại, phát hiện nam nhân khép chặt hai tròng mắt, sắc mặt tái nhợt đó là người đã từng là trượng phu của Thẩm Diên.
Đối với tình địch, Tô Hành Chỉ có chút không muốn cứu, nếu không có hắn, biểu muội sẽ chỉ là của một mình hắn.
Nhưng hắn vốn là người hiền lành thiện lương, nên cuối cùng vẫn phái người đưa Bùi Dực đi y quán.
Hôn lễ bị phá trở thành như vậy, hôm nay cũng không có cách nào tiếp tục tổ chức.
Bùi Dực vì cứu Thẩm Diên nên mới bị trọng thương, Thẩm Diên liền đi theo hắn tới y quán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại phu rửa sạch miệng vết thương cho Bùi Dực, đắp thuốc ở bên ngoài, lại sắc thuốc đưa cho Thẩm Diên đút cho Bùi Dực uống.
Bùi Dực được người nâng trở về khách điếm, hắn vẫn luôn mê man cho tới buổi chiều cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Chạng vạng, sắc mặt Bùi Dực càng ngày càng khó coi, gã sai vặt vội vàng đi mời đại phu tới.
Đối với tình huống của Bùi Dực đại phu cũng bó tay không có cách nào, vết thương cũ vốn nằm ở vị trí quan trọng, hiện tại lại tái phát, tình huống rất khó giải quyết, chỉ có thể sử dụng tất cả các phương thuốc trị thương, như vậy mà vẫn không có hiệu quả thì chỉ có thể mặc cho số phận.
Đại phu đi rồi, một mình Thẩm Diên ở lại trong phòng chăm sóc Bùi Dực.
Trong phòng im ắng, Thẩm Diên phát hiện hồn phách của hắn lại muốn phiêu đãng ra bên ngoài, nàng nắm chặt chiếc khăn trong tay, có chút sợ hãi.
Hồn phách kia dần dần rời khỏi thân thể nam nhân, toàn bộ thân mình đều phiêu đãng ở bên ngoài.
Hốc mắt Thẩm Diên ửng đỏ, lạch cạch một tiếng, nước mắt trong suốt chảy ra, nàng nức nở thấp giọng hỏi: “Ngài mau trở về, đừng ra ngoài.”
Bùi Dực nghe tiếng nhìn về phía Thẩm Diên, kinh ngạc sao nàng có thể nhìn thấy mình.
Hắn nhẹ nhàng bay tới trước mặt Thẩm Diên, vươn ngón tay ra muốn lau nước mắt cho nàng: “Đừng khóc, ta phải đi rồi.”
Nhưng ngón tay trong suốt của hắn lại trực tiếp xuyên qua thân thể Thẩm Diên.
Bùi Dực giật mình, hắn “Chết” rồi sao, trước đó vài ngày hắn vốn đã bỏ mạng, không biết vì sao sinh mệnh lại kéo dài thêm mấy tháng, giúp hắn có cơ hội nhìn thấy Thẩm Diên mà hắn ngày đêm mơ tưởng.
Có lẽ kiếp trước chấp niệm đối với nàng quá nặng, trời cao rủ lòng thương, vì vậy sau khi chết hắn vẫn còn có thể tới thế giới này gặp mặt nàng một lần.
Hiện giờ phải rời đi, người mà hắn không bỏ xuống được nhất là Thẩm Diên và tổ mẫu.
Bùi Dực quay đầu lại nhìn chính mình đang nhắm mắt nằm trên giường, hắn khẽ thở dài, có lẽ một đời này hắn đã chết rồi, nếu không hắn của kiếp trước cũng không thể xuyên tới đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Thẩm Diên, luyến tiếc nói: “Diên Diên, sau này ta không còn nữa, nàng phải chăm sóc mình thật tốt. Nếu có thể, thời điểm nhàn rỗi trở về kinh châu giúp ta chăm sóc tổ mẫu, là ta bất hiếu, kiếp này không thể phụng dưỡng tổ mẫu khi về già, cũng không sinh được tôn tử cho bà.”
Thẩm Diên ngước mắt nhìn nam nhân, hơi do dự, khẽ nức nở nói: “Kỳ thật, hài tử là của ngài, không phải biểu ca.”
Bùi Dực sửng sốt, có chút kinh hỉ, lại không dám tin tưởng hỏi: “Thật vậy chăng? Vì sao nàng lại muốn gạt ta?”
Thẩm Diên hai mắt đẫm lệ nhìn Bùi Dực, cắn môi oán hận nói: “Ta hận ngài chết đi được, kiếp trước, ngài đối với ta không tốt chút nào, ta sợ ngài đưa ta trở về, chỉ cần hài tử, không cần ta. Lại qua mấy tháng nữa, Chiêu Dư công chúa trở lại, ngài sẽ thành thân với nàng ấy, ta không muốn trở về Kinh Châu, không muốn nhìn thấy các người khanh khanh ta ta, không muốn chờ chết trong cái thiên viện quạnh quẽ cô tịch kia.”
Bùi Dực muốn ôm Thẩm Diên đáng thương vào lòng, nhưng hắn đang ở trong trạng thái hồn phách, căn bản không có cách nào chạm tới nàng, chỉ có thể ôm nàng trong hư không, nhẹ giọng dỗ dành: “Thật xin lỗi, là ta không tốt, kiếp trước ta quá mức xấu xa, khiến nàng không có cảm giác an toàn, cho nên nàng vẫn luôn không tin ta. Khi đó, nàng khó sinh, xác thật ta từng nói muốn giữ nhỏ, nhưng vừa nói xong ta lập tức hối hận, ta phân phó cho bà mụ phải bảo vệ cả hai, nếu không còn sự lựa chọn nào khác thì phải bảo vệ một mình nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn đi, chỉ để lại hài tử của chúng ta.”
Nghe nói hài tử bình an, hận ý trong lòng Thẩm Diên mới tiêu tán một chút, nàng khóc nức nở nói: “Con của chúng ta trông như thế nào, sau khi ngài cưới Chiêu Dư công chúa, nàng ấy có đối xử tốt với con không?”
“Con của chúng ta rất đẹp, mặt mày giống ngàng, cái mũi giống ta, bộ dáng tuấn tú, tổ mẫu rất yêu thương con, chỉ là có chút đáng thương, tuổi còn nhỏ đã không có mẫu thân.” Bùi Dực thở dài, nói: “Sau khi nàng chết, ta mới phát hiện mình động tâm, vì thế ta cũng không thành thân với Chiêu Dư, đời trước ta chỉ có một nữ nhân là nàng, ba tháng sau khi nàng qua đời, ta truy phong nàng làm chính thê, cả đời không cưới.”
Chính thê? Cả đời không cưới sao?
Thẩm Diên nhớ tới giấc mộng mấy ngày trước đó của mình, chẳng lẽ mọi chuyện đều là sự thật, Bùi Dực thật sự cả đời không cưới sao?
Nhưng mà, kiếp trước, hắn yêu nàng từ khi nào? Vì sao nàng không hề cảm nhận được tình cảm của hắn.
Mỗi lần hắn đều trưng bản mặt lạnh ra với nàng, nàng cho rằng hắn rất chán ghét nàng, mỗi lần thấy hắn, nàng luôn đặc biệt câu nệ, ngay cả nói cũng không dám nói.
Thẩm Diên không tin hỏi lại Bùi Dực: “Ngài động tâm khi nào? Còn có, lúc trước ngài nói từng hôn trộm ta, đó là khi nào?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui