Dựng thiếp

Bùi Dực nói với Thẩm Diên chuyện hắn hôn trộm nàng ở kiếp trước, nhưng lại không dám nhắc tới Chiêu Dư.
Hắn sợ Thẩm Diên nghe xong sẽ khổ sở, cho nên tránh né không nói.
Thẩm Diên hít hít cái mũi, ngẫm nghĩ, xác thật có một lần, nàng đọc sách ở trong sân, không cẩn thận ngủ quên mất.
Sau khi bị nha hoàn đánh thức, nàng phát hiện trên người mình có một chiếc chăn, lúc ấy nàng còn tưởng rằng nha hoàn giúp đắp giúp nàng, không nghĩ tới lại là Bùi Dực.
Nàng không bao giờ nghĩ tới sau khi nàng ngủ say, người nam nhân này lại hôn trộm nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật đúng là vận mệnh trêu người, vì sao hắn không nói cho nàng biết sớm một chút, cố tình để nàng mang theo tiếc nuối cùng oán hận mà chết đi.
Bùi Dực cúi người nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt ửng đỏ của Thẩm Diên, đau lòng nói: “Chớ khóc, ta không đáng, ta tỉnh ngộ quá muộn, tới khi nàng qua đời ta mới phát hiện mình động tâm, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.”
Thẩm Diên cắn môi dưới, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ai khóc vì ngài, ta đau lòng cho chính bản thân ta thôi.”

“Ừm, khóc hiện tại, sau này chớ khóc, ta sẽ đau lòng.”
Bùi Dực nhìn sắc trời, màn trời đen kịt dần chuyển thành màu xanh nhạt, trời sắp sáng rồi.
Hồn phách của hắn càng thêm trong suốt, lòng bàn chân đã bắt đầu dần biến mất.
Bùi Dực nhìn Thẩm Diên, vô cùng luyến tiếc, hắn chậm rãi mở miệng, hỏi: “Diên Diên, còn hận ta sao?”
Thẩm Diên trông thấy đôi chân đã biến mất một nửa của nam nhân, tiếng khóc càng thêm dữ dội, tuy rằng nàng hận hắn, nhưng nàng lại không muốn hắn chết.
Nàng lắc đầu, nức nở nói: “Không hận.”
“Vậy…” Bùi Dực nhìn khuôn mặt nhỏ như hoa lê ngậm mưa kia, thật cẩn thận, lại có chút chờ mong hỏi: “Nàng có từng yêu thích ta?”
Thẩm Diên thấp giọng khóc nức nở, qua hồi lâu, cũng không thấy nàng lên tiếng trả lời.
Trong lòng Bùi Dực chua xót, hắn chuẩn bị mang theo tiếc nuối rời đi.
Lúc này, Thẩm Diên đột nhiên nhỏ giọng đáp: “Có.”
“Thật vậy chăng?” Bùi Dực vui mừng.
“Lúc mới bắt đầu có, sau này chỉ còn hận.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên nhớ rõ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bùi Dực, khi đó nàng vẫn là một tỳ nữ nho nhỏ.
Trên đường gặp Bùi Dực sẽ cúi đầu cung kính đứng gọn sang một bên, trộm dùng khóe mắt nhìn hắn, không dám quang minh chính đại.
Bùi tướng gia có bộ dáng thật đẹp mắt, khí chất bất phàm, gương mặt tuấn mỹ, thân dài như ngọc. Hắn mặc trên người một thân bạch y, khi đi đường vạt áo bay bay, bộ dáng y hệt trích tiên.

Nhưng mà có chút kỳ lạ, nam nhân trác tuyệt bất phàm như vậy, hơn 30 tuổi, thế nhưng lại không có lấy một thiếp thất.
Thẩm Diên làm nô tỳ ở Bùi gia hai năm, mỗi ngày vòng đi vòng lại kiếp sống giặt đồ không thú vị, một chút lạc thú duy nhất, đó là nhìn lén nam nhân tuấn tú bất phàm kia.
Tuy nhiên, mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó, nàng không dám sinh ra tâm tư khác, chỉ là dùng thái độ thưởng thức một người mà thôi.
Rốt cuộc, đối với những sự vật đẹp mắt, ai cũng sẽ ưa thích.
Sau này, thế nhưng Thẩm Diên lại trở thành thiếp thất đầu tiên của người nam nhân này.
Mới đầu Thẩm Diên không muốn, bởi vì từ nhỏ nàng đã tiếp thu tư tưởng mình sẽ gả cho người phú quý làm chính thê.
Cho dù, gia đạo suy bại, nàng cũng muốn làm thê tử của một nam nhân bình thường.
Nhưng thân phận nàng hèn mọn, không có cách nào phản kháng, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, làm thiếp cho người nam nhân này.
Lúc đầu, Thẩm Diên không biết trong lòng Bùi Dực có người ái mộ, nàng cho rằng tính tình hắn chỉ lãnh đạm mà thôi.
Thời khắc hai người động phòng, Thẩm Diên thấp thỏm bất an nằm dưới thân nam nhân.
Trước kia nàng chỉ dám nhìn lén hắn từ xa, hiện tại nàng có thể tiếp xúc gần gũi quan sát  hắn một cách rõ ràng.

Bởi vì khoảng cách thân phận, Thẩm Diên không dám ngỗ nghịch Bùi Dực, hắn bảo nàng cởi xiêm y, nàng liền cởi, bảo nàng mở rộng chân, nàng cũng ngoan ngoãn mở rộng hai chân.
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Diên xấu hổ đến đỏ bừng, nàng chưa bao giờ đối diện thẳng thắn với người khác như vậy, trộm đưa mắt nhìn hạ thân nam nhân, sau đó lại lập tức thu hồi ánh mắt.
Vật dưới thân của hắn thật đúng là khiến người ta sợ hãi, vừa to lại vừa dài.
Ánh mắt Thẩm Diên né tránh, nhìn màn che trên đỉnh đầu, không dám nhìn nhìn vào nơi giao hợp giữa hai người.
Nàng có thể cảm giác được, nam nhân vẫn luôn dùng cây côn thịt nóng bỏng kia chọc vào hạ thân nàng.
Tuy nhiên, dường như hắn cũng không thuần thục, chọc một hồi cũng không tiến vào được.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận