Thẩm Diên hít hít cái mũi, nức nở nói: “Đau.”
Bùi Dực nhìn nàng, trầm mặc không nói, cũng không cử động, chỉ lẳng lặng chống tay ở hai bên người nàng.
Bầu không khí đột nhiên có chút an tĩnh, trong phòng chỉ còn lại tiếng nến đỏ thiêu đốt phát ra âm thanh rất nhỏ, cùng với tiếng khóc nức nở tinh tế của Thẩm Diên.
Bùi Dực để mặc Thẩm Diên cắn chặt bờ vai hắn, sắc mặt hắn bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ.
Một lát sau, hô hấp của người nam nhân dường như trở nên có chút nặng nề, hắn khàn giọng hỏi: “Được rồi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đau.” Thẩm Diên nức nở nhả ra một chữ.
Bùi Dực nhìn nàng chằm chằm, tiếp tục bảo trì trầm mặc.
Thẩm Diên ngước mắt trộm dùng khóe mắt đánh giá nam nhân, kiếp trước thời điểm ở trên giường, mỗi lần nàng đều vô cùng nhu thuận, nào dám phản kháng.
Nàng tự nhận thấy thân phận mình hèn mọn, không dám chọc giận Bùi Dực, cho dù rất đau cũng không dám ngỗ nghịch hắn, bàn tay nhỏ gắt gao túm chặt chăn đệm, một mình yên lặng thừa nhận hết thảy, tùy ý để nam nhân rong ruổi trên người mình.
Trước kia, ngay cả khóc nàng cũng không dám khóc lớn tiếng, sợ mình sẽ khiến Bùi Dực mất hứng.
Vừa rồi nhớ tới những đau khổ kiếp trước, trong lòng nàng quá mức khó chịu, nhất thời đầu óc nóng lên, nàng cũng muốn khiến người nam nhân này cảm nhận sự đau đớn.
Không thể mỗi một lần đều là nàng chịu đựng như vậy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một lát sau, Bùi Dực lại hỏi: “Có thể khống?”
Thẩm Diên chớp chớp hàng mi dài ướt át, mang theo giọng mũi nói: “Vẫn đau.”
Bùi Dực nhíu mày, gân xanh trên huyệt Thái Dương như muốn vỡ nát, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Rượu nhung hươu khiến dòng máu trong thân thể hắn bắt đầu sôi trào, hoa huyệt chật hẹp ướt nóng của nữ nhân gắt gao ngậm chặt lấy hắn, dương vật cứng rắn của hắn đã trướng to tới mức sung huyết phát tím.
May thay, sức chịu đựng của hắn rất tốt, cho nên mới có thể nhẫn nhịn lâu như vậy.
Hiện tại nếu còn bắt hắn tiếp tục nhẫn nhịn, hắn đường đường là thừa tướng một nước, dưới một người trên vạn người, hắn đâu cần phải ủy khuất bản thân mình như vậy.
Bùi Dực siết chặt eo nhỏ của Thẩm Diên, giam cầm nàng dưới thân, hắn khàn khàn ra lệnh nói: “Đau, cũng phải chịu đựng cho ta.”
“Tướng gia…” Trong mắt Thẩm Diên lộ ra vẻ sợ hãi, nàng sợ tới mức lại muốn bật khóc thành tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Dực rút côn thịt màu đỏ tím đang chôn sâu trong cơ thể Thẩm Diên ra ngoài, kéo theo một dòng chất nhầy dính máu xử nữ.
Hắn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào chỗ giao hợp của hai người, thẳng lưng đẩy eo về phía trước, òm ọp một tiếng, dương vật thô dài đẩy ra cửa thịt non mềm, cắm thật sâu vào trong.
“A…” Thẩm Diên nhíu mày, cắn môi than nhẹ, ngoài dự đoán, dưới thân cũng không có cảm giác đau đớn kịch liệt như lúc ban đầu, chỉ là chỗ sâu nhất trong hoa tâm bị quy đầu cực đại lấp đầy tới mức trướng đau.
Thời điểm Bùi Dực đưa vào, hắn ước lượng thân mình yếu ớt của Thẩm Diên, lực đạo cũng không có quá mạnh.
Thẩm Diên sợ đau, theo phản xạ siết chặt cơ bụng, hoa huyệt ướt nóng gắt gao cắn chặt côn thịt to lớn của nam nhân.
Khi Bùi Dực rút ra ngoài, tầng tầng lớp lớp thịt mềm ôm chặt lấy thân côn thịt, dây dưa quấn quýt, không cho hắn ra ngoài.
Bùi Dực thở hổn hển nặng nề, hắn vỗ vỗ bờ mông vểnh trắng nõn của Thẩm Diên, thấp giọng nói: “Đừng kẹp, để ta ra ngoài.”
Thẩm Diên nghe lời thả lỏng thân mình, Bùi Dực hơi dùng sức rút dương vật ra ngoài, khi côn thịt đỏ sậm được kéo tới cửa huyệt, trên thân gậy được bao phủ bởi một lớp nước nhầy màu trắng mờ.
Nương theo dòng nước bôi trơn, Bùi Dực đẩy hông dùng sức tiến về phía trước, phụt một tiếng, cả cây dương vật thô dài đều đi vào, lấp đầy hoa huyệt ẩm ướt.
Hai viên tinh hoàn nặng trĩu dùng sức va chạm trên bắp đùi trắng nõn của Thẩm Diên, lần này Bùi Dực dùng sức hơi mạnh, Thẩm Diên bị đâm tới mức hai chân run rẩy, nàng cắn môi dưới, khóc nức nở thành tiếng: “Ô ô… Tướng gia, nhẹ chút…”
Dương vật của Bùi Dực đã trướng đau khó nhịn, hắn muốn nhanh chóng cọ xát để giải tỏa dục vọng trong cơ thể, thấy Thẩm Diên đã không còn đau như lúc ban đầu, hắn cũng không muốn bận tâm quá nhiều.
Hắn chống tay bên người Thẩm Diên, phần hông nhanh chóng đưa đẩy, côn thịt màu đỏ tím liên tục ra vào giữa đôi chân trắng nõn của nữ nhân, quy đầu cực đại dùng sức đâm thọc vào cửa hoa huyệt nhỏ hẹp.
Bạch bạch bạch, theo tần suất hoạt động của nam nhân, trong phòng vang lên tiếng va chạm dồn dập.
“A…A… Chậm một chút…” Thân mình nhỏ xinh của Thẩm Diên bị nam nhân làm cho run rẩy, hai luồng thịt trắng nõn no đủ trước ngực theo động tác di chuyển của hai người mà lắc qua lắc lại.
Tần suất quá nhanh khiến Thẩm Diên khó mà chống đỡ được, thân thể này của nàng vẫn là lần đầu, cọ xát quá nhiều chỉ thấy nóng rát trướng đau.
Thế nhưng Bùi Dực vẫn đang không ngừng thọc vào rút ra, hắn nặng nề thở hổn hển, những giọt mồ hôi nóng bỏng không ngừng nhỏ giọt từ trên thái dương hắn xuống dưới, đọng lại trên đầu nhũ hoa của Thẩm Diên.
Thẩm Diên nhíu mày nhìn gương mặt nhuốm đầy màu sắc dục của nam nhân, bỗng dưng nhớ tới kiếp trước khi động phòng, nàng không cẩn thận siết chặt eo, Bùi Dực không kịp đề phòng bất ngờ giơ tay chịu trói.
Nàng vươn đôi tay ôm lấy người nam nhân, đôi chân mảnh khảnh vòng qua eo hắn, ý đồ siết chặt cơ bụng, hung hăng kẹp lấy dương vật sung huyết của người nam nhân.
“Hừ…” Bùi Dực đang sung sướng, nhất thời không kịp đề phòng, khi vừa bị nàng gắt gao kẹp chặt như vậy, dương vật lập tức mềm nhũn, ngoài ý muốn xuất tinh.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn tối sầm lại, hắn nhìn Thẩm Diên chằm chằm, tức muốn hộc máu nói: “Làm càn! Ai cho phép nàng kẹp loạn?”