Dựng thiếp

Nam Dương?
Bùi Dực càng thêm hoang mang, đây là biên cảnh cách xa Kinh Châu mấy ngàn dặm, vì sao bọn họ lại ở chỗ này?
“Thẩm Diên, nàng tới Nam Dương làm gì?” Bùi Dực khó hiểu hỏi.
Ánh mắt Thẩm Diên hơi lóe, nàng ngập ngừng nói: “Thiếp…thiếp thân tới thăm người thân.”
“Người thân?” Bùi Dực kinh ngạc, nếu Thẩm Diên tới người thân, vậy hắn thì sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ là hắn đưa nàng tới nơi ngàn dặm xa xôi này thăm người thân, quan hệ giữa nàng và hắn từ khi nào lại quen thuộc như vậy?
Bùi Dực hỏi Thẩm Diên: “Ta đưa nàng tới đây thăm người thân sao?”
Sắc mặt Thẩm Diên hơi ngập ngừng, nàng cũng không thể nói, ngài tới đây để bắt ta trở về đi.
Nàng ấp úng nói: “Hình như vậy.”

Cái gì gọi là hình như vậy?
Bùi Dực liếc mắt nhìn Thẩm Diên, thầm cảm thấy cổ quái.
Thẩm Diên không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của nam nhân, nàng nhìn ra ngoài phòng, lúc này sắc trời đã sáng, vội vàng tìm cớ rút lui.
“Tướng gia, ngài vừa mới tỉnh, chắc hẳn cũng đói bụng rồi, thiếp thân đi lấy chút đồ ăn sáng tới đây giúp ngài lót dạ.”
Từ hôm qua sau khi Bùi Dực cứu Thẩm Diên, hắn vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, bụng đói một ngày, vừa nghe nàng nói như vậy, miệng lưỡi bất chợt cảm thấy đói khát.
Hắn gật đầu: “Đi thôi, gia chờ nàng.”
Thẩm Diên nhận lệnh, lập tức xoay người rời đi, từ ngày Bùi Dực nói sẽ thả nàng đi, những cận vệ đó không còn ngăn cản nàng nữa.
Nàng đi thẳng một đường, rời khỏi khách điếm, trực tiếp trở về Tô gia, không quản Bùi Dực có đói bụng hay không.
Hiện tại hắn đã tỉnh, chắc hẳn sẽ không có việc gì, còn việc đói bụng, tự hắn có tay có chân, đương nhiên sẽ đi kiếm đồ ăn.
Bùi Dực thấy lần đầu tiên Thẩm Diên chủ động hầu hạ hắn, đây thật đúng là điều hiếm khó, hơn nữa còn không cần tiêu tiền.
Hắn há miệng ngồi chờ hưởng thụ, thuận tiện ngẫm nghĩ nhân cơ hội này sẽ sai sử nàng vài việc, không hề nghĩ tới việc sẽ tự mình động thủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn an tĩnh chờ Thẩm Diên hầu hạ, đợi một canh giờ, đợi tới khi bụng đói kêu vang, thế nhưng nàng vẫn không xuất hiện.
Bùi Dực vốn định chờ thêm một lát thể hiện sự nam tính bền bỉ của mình, như vậy khi Thẩm Diên nhìn tới cũng sẽ khâm phục ngưỡng mộ hắn.
Nhưng thân thể hắn vẫn còn mang bệnh, sức chống cự không được như trước, sức chịu đựng cũng giảm xuống, một bữa không ăn đã cảm thấy đói đến hoa mắt, huống chi hắn đã để bụng đói một ngày.
Hắn thật sự không chịu đựng nổi, suy yếu gọi: “Người đâu, mau tiến vào.”
Thị vệ ngoài cửa nghe tiếng tiến vào, cung kính nói: “Có thuộc hạ, tướng gia có gì phân phó?”

Bùi Dực hỏi: “Di nương đâu? Vì sao đi lấy cơm mà cũng lâu như vậy?”
“Từ khi di nương xuống lầu rời khỏi khách điếm liền không hề quay trở lại, thuộc hạ cũng không biết ngài ấy đi đâu.”
Bùi Dực nhíu mày, nữ nhân này quả nhiên có vấn đề, nhất định là nàng muốn bỏ đói hắn.
Chờ hắn ăn no sẽ đi thu thập nàng.
Hắn phân phó nói: “Mau đi lấy cho gia chút cháo lấp dạ dày.”
“Tuân lệnh.” Thị vệ đáp.
Sau khi người hầu lui ra, chỉ chốc lát sau liền bưng một bát cháo nóng hôi hổi đi vào, Bùi Dực ăn sáng xong, thân thể khôi phục chút sức lực.
Hắn nâng chung trà lên uống một ngụm nhuận hầu, hỏi thị vệ: “Di nương tới Nam Dương làm gì? Vì sao ta lại ở Nam Dương?”
Thị vệ suy tư nói: “Hình như di nương rời nhà ra ngoài, tướng gia ngài liền đuổi theo tới đây.”
“Rời, nhà, ra, ngoài?” Bàn tay cầm chén trà của Bùi Dực có chút dùng sức, hắn cắn răng nghiến lợi nhả ra bốn chữ, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Nữ nhân này, lá gan lớn tới mức dám rời nhà trốn đi.
Hắn buông chén trà, cả giận nói: “Hiện tại di nương đang ở nơi nào? Đưa nàng về đây gặp ta.”

“Di nương, có lẽ đang ở nhà biểu ca của ngài ấy, tướng gia, chúng ta đi cướp người sao?” Thị vệ hỏi.
Bùi Dực liếc mắt nhìn thị vệ kia một cái, hỏi ngược lại: “Sao thế? Không thể cướp sao?”
“Lúc trước ngài từng cướp người một lần, di nương cáu kỉnh tuyệt thực, ngài lại thả ngài ấy trở về, miệng còn đáp ứng, sau này tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện trộm cắp nữa.”
Tuyệt thực!
Bùi Dực nhíu mi, thủ đoạn của nữ nhân này cũng thật nhiều, học được cách làm bộ làm tịch, còn dám tuyệt thực!
Nếu không quản giáo nàng cẩn thận, phu cương của hắn để ở đâu.
Bùi Dực đứng dậy, cầm lấy áo ngoài mặc vào, hắn lạnh lùng nói: “Tính tình thật là càng lúc càng lớn, ta tự mình đi ‘đón’ nàng trở về, xem nàng dám không trở lại sao?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận