“Hu...hu...thả… ta… ra…” Cái miệng nhỏ của Thẩm Diên bị Bùi Dực dùng thắt lưng bịt kín, nàng nức nở, ngay cả lời nói cũng nói không hoàn chỉnh.
Bùi Dực nhìn nàng, tiện tay tháo mảnh vải trên miệng nàng ra.
Miệng vừa mới được tự do, Thẩm Diên liền chửi ầm lên: “Hức… ngài là tên hỗn đản, con rùa rút cổ… Mau thả ta ra… Ta muốn hòa li.”
Nàng đã xé rách khế ước bán mình nên không sợ hắn áp chế mình.
“Nàng nói cái gì?” Bùi Dực liếc Thẩm Diên, lạnh giọng chất vấn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hòa li, ta muốn hòa li với ngài.” Thẩm Diên nhìn Bùi Dực, ngữ khí kiên định.
Kiếp trước bởi vì nàng quá yếu đuối, đè nén tất cả ủy khuất ở trong lòng, chưa bao giờ dám biểu đạt sự bất mãn của mình.
Một đời này, nàng không muốn khuất phục, nếu hắn đối xử với nàng không tốt, nàng không cần ở bên cạnh hắn.
“Không được.” Bùi Dực nhướng mày, trầm giọng cự tuyệt.
Một tỳ nữ nho nhỏ lấy tư cách gì nói chuyện hòa li cùng hắn, nếu hắn ghét nàng, thật ra có thể suy xét đến trường hợp thả nàng ra khỏi phủ.
Nhưng đó là hắn không cần, chủ động vứt bỏ.
Hiện tại, nàng là thiếp của hắn, hắn đối với thân thể nàng vẫn còn vài phần thích thú, đương nhiên sẽ không thả nàng rời đi.
Trừ phi, hắn mệt mỏi.
Tuy nhiên, có lẽ ngày hắn chán ngấy nàng phải thật lâu về sau mới xuất hiện.
Bùi Dực rũ mắt nhìn vùng bụng phồng lên của nữ nhân, trên mặt lộ ra vài phần dịu dàng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, ôn hòa nói: “Ta đường đường Bùi thừa tướng sao có thể cho phép nhi tử của mình lưu lạc ở bên ngoài? Chớ có nghĩ tới mấy chuyện không thực tế đó.”
Trong lòng Thẩm Diên chán nản, nàng oán hận nói: “Ai nói đó là nhi tử ngài? Nếu ngài không hòa li, vậy chờ nuôi dưỡng hài tử cho nam nhân khác đi!”
Bùi Dực vô cùng chắc chắn: “Đây là nhi tử của ta, khi ta tiến vào nó đều mở cái miệng nhỏ bên trong chào đón ta, cắn chặt như vậy, thời điểm rút ra còn không cho ta đi, thích ta như vậy, còn không phải là nhi tử của ta hay sao? Lại nói nàng có gan vụng trộm với người khác hay sao?”
“Ngài… nói lung tung…” Thẩm Diên che gương mặt nhỏ, có chút khóc không ra nước mắt.
Đây là kiểu ngụy biện gì vậy, hắn lấy đâu ra tự tin, chắc chắn đây là con hắn như thế?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn thật sự cho rằng nàng không dám vụng trộm hay sao?
Nếu không phải ngày đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại nàng đã là người của biểu ca rồi, để xem hắn có hối hận hay không?
Trên người Bùi Dực luôn mang theo sự tự tin không thể diễn tả bằng lời, hắn cảm thấy Thẩm Diên sẽ không phản bội hắn, hài tử trong bụng nàng chắc chắn là của hắn.
Hắn mở rộng hai chân Thẩm Diên ra, đẩy hông về phía trước, òm ọp một tiếng, côn thịt to lớn đẩy ra tầng tầng lớp lớp thịt mềm, nương theo dòng dâm thủy mượt mà tiến vào trong.
“A…ah...." Thẩm Diên cắn môi thấp giọng khóc.
Quy đầu cực đại cứng ngắc áp chặt lấy cửa động, không ngừng nghiền nát vận động.
Cái miệng nhỏ kia dường như hơi buông lỏng ra một chút, Bùi Dực đẩy về phía trước, cửa động nhỏ hẹp chậm rãi ngậm lấy đỉnh quy đầu.
“A a… dừng lại… hài tử…” Thẩm Diên cắn môi dưới đến trắng bệch, đôi mày đẹp nhíu chặt lại.
Côn thịt to lớn giống như một chiếc bàn ủi nóng bỏng lấp đầy hoa huyệt của nàng, không hề dư lại một khe hở, cảm giác căng trướng mãnh liệt khiến hô hấp của nàng dồn dập không dứt.
“Hừ… Thật chặt…” Nữ nhân kẹp rất chặt, lừng lớp da thịt mềm mại tựa như một cái miệng nhỏ linh hoạt, vừa mút vừa cắn chặt lấy côn thịt của nam nhân, sảng khoái tới độ xương cốt Bùi Dực tê dại.
Bùi Dực cố sức rút côn thịt đang bị hoa huyệt cắn chặt ra bên ngoài cửa động, tiếp theo dùng sức va chạm về phía trước, hai viên tinh hoàn nặng trĩu hung hăng vỗ lên bắp đùi nữ nhân.
“A… Sắp hỏng rồi, ô ô… đừng cắm sâu như vậy …” Thân mình Thẩm Diên không ngừng run rẩy, hai bầu ngực trắng nõn căng phồng lắc qua lắc lại.
Bùi Dực cúi người mút mát khóe môi nàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Nhanh thôi, nhịn một chút, nàng xem, nhi tử cũng rất thích ta, cắn ta chặt như vậy.”
Hắn vừa nói vừa chuyển động, nhanh chóng đưa đẩy, phụt phụt, côn thịt to dài liên tục ra vào mật huyệt sưng đỏ của Thẩm Diên, ép ra từng dòng dâm thủy.
Mỗi lần nam nhân đều cắm tới đáy, côn thịt to dài như vậy Thẩm Diên thật sự có chút ăn không tiêu.
Đặc biệt là khi nghe thấy đầy lời ngụy biện của Bùi Dực, nàng càng tức giận tới độ muốn cắn chết hắn.
Khi Bùi Dực lại lần nữa hôn nàng, Thẩm Diên há miệng ngậm lấy đôi môi mỏng của hắn, cắn mạnh một ngụm.
“Tê…” Nam nhân hít vào một ngụm khí lạnh, đúng là con mèo nhỏ hung dữ.
“Buông ra.” Bùi Dực trầm giọng nói.
Thẩm Diên cắn chặt hắn, nhất quyết không buông.
Tên hỗn đản này, không biết tiết chế, động tác lỗ mãng, kỹ thuật cực kém, nếu mặc hắn tiếp tục đánh bậy đánh bạ, có lẽ thân thể nàng sẽ bị tan thành từng mảnh.