Bùi Dực mổ nhẹ lên khóe môi Thẩm Diên, đáp trả nụ hôn của nàng, khàn giọng nói: “Thoải mái, phía dưới của Diên Diên kẹp thật chặt.”
Thẩm Diên ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú nhuộm đầy màu sắc dục của nam nhân, khóe môi nàng hơi cong lên, tạo thành một độ cong hoàn mỹ không dễ phát hiện.
Nàng nâng mông lên, dùng sức ngồi xuống, phụt một tiếng, côn thịt đẩy ra tầng tầng trở ngại, thọc sâu tới đáy, tiếp xúc với cửa tử cung chật hẹp.
“A… quá lớn…” Thẩm Diên nhíu mày than nhẹ, nàng co bụng, gắt gao mút chặt lấy côn thịt to lớn của nam nhân, các lớp thịt mềm mấp máy, bám lên gân xanh cùng mạch máu.
“Thật chặt, thả lỏng chút.” Quy đầu sưng to sung huyết của Bùi Dực bị kẹp đến phát đau, hạ thân ẩn ẩn có xúc động muốn xuất tinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn chịu không được dụ hoặc, vội vàng ôm lấy eo Thẩm Diên, kích thích phần hông, nhanh chóng vận động, côn thịt to dài tiến lên, tách mở con đường thịt mềm mại, cắm tới chỗ sâu nhất.
“A… ưm… quá sâu…” Hai viên tinh hoàn nặng trĩu dùng sức vỗ lên mông Thẩm Diên, nàng cắn răng chịu đau, yếu ớt nói: “Phu quân, Diên Diên giúp chàng thoải mái, chàng sẽ đáp ứng ta viết thư hòa li sao? Nếu không, hắn tỉnh lại, chắc chắn sẽ hành hạ Diên Diên đến thảm, lần sau Diên Diên sẽ không thể giúp chàng thoải mái nữa đâu.”
Thẩm Diên xoắn mông phối hợp với động tác thọc vào rút ra của nam nhân, hắn nâng người lên, nàng liền ngồi xuống, thuận tiện cho hắn cắm càng sâu hơn, nàng cọ mông, không ngừng kẹp chặt mút mát côn thịt to lớn của nam nhân.
Bùi Dực sảng khoái tới độ hai bên Thái Dương nổi đầy gân xanh, mồ hôi nóng bỏng chảy ròng ròng trên trán, hắn nặng nề thở dốc, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Thẩm Diên.
Thẩm Diên ôm cổ nam nhân, tinh tế liếm láp đôi môi mỏng của hắn, nhẹ giọng dụ dỗ: “Phu quân, viết hòa li thư được không? Ta sẽ không chạy loạn, ngày mai sẽ theo chàng trở về Kinh Châu. Chàng có thể an trí ta ở bên ngoài, không cho hắn biết, khi nào chàng xuất hiện, có thể đến thăm ta cùng hài tử, như vậy hắn sẽ không còn khi dễ ta được nữa.”
Thẩm Diên vừa dụ dỗ, vừa xoắn mông vuốt ve côn thịt sưng to của nam nhân, các vách thịt chật hẹp liên tục hút cắn dương vật, quy đầu cực đại dường như bị chỗ sâu nhất trong hoa tâm trói chặt, nam nhân vừa đau lại vừa sảng khoái.
Bùi Dực dồn dập thở hổn hển, hắn cắn khóe môi Thẩm Diên, mang theo vài phần sủng nịch, giọng nói khàn khàn: “Nàng, tiểu yêu tinh này, đều nghe nàng, lát nữa ta lập tức viết, ngày mai phải theo ta về nhà.”
Khóe môi Thẩm Diên hơi cong lên, gương mặt lộ vẻ vui mừng, mổ nhẹ lên đôi môi mỏng của Bùi Dực, cao hứng nói: “Phu quân thật tốt, Diên Diên thích chàng.”
Chữ “Thích” kia cứ quanh quẩn trong đầu Bùi Dực một hồi lâu, tuy rằng Thẩm Diên chỉ thuận miệng nói mà thôi, không có mấy phần thật lòng, nhưng sâu trong tim hắn vẫn vui vẻ một hồi.
Sống hai đời, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy nàng nói thích hắn.
Bùi Dực cúi đầu lưu luyến hôn lên đôi môi đỏ mọng của Thẩm Diên, hắn ngậm đầu lưỡi tinh tế mềm mại của nàng mà mút mát, nước bọt trong miệng hai người giao hòa lẫn nhau, trong căn phòng yên tĩnh quanh quẩn tiếng liếm mút ái muội.
Mặc dù đang hôn môi Thẩm Diên, nhưng động tác dưới thân hắn không hề ngừng nghỉ.
Òm ọp òm ọp, hai cánh hoa no đủ ở bên ngoài hoa huyệt của nữ nhân bị va chạm tới sưng đỏ, chảy ra một lượng lớn dâm thủy, tưới ướt dầm dề vùng bụng dưới của nam nhân.
Hạ thân Bùi Dực sắp trướng tới nổ tung, hắn giữ eo Thẩm Diên, nhanh chóng di chuyển mười mấy cái, cuối cùng cắm thật sâu, quy đầu sung huyết chống đỡ bên ngoài cửa tử cung, phun ra một dòng tinh dịch đặc sệt.
“A a…” Thẩm Diên bị kích thích tới độ thân mình co rút, nàng nhỏ giọng kêu vài tiếng, sau đó mềm yếu vô lực nằm xoài trong lòng nam nhân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Dực thở hổn hển, trìu mến hôn lên gương mặt ửng đỏ của nàng.
Đợi đến khi hòa hoãn lại, Bùi Dực buông Thẩm Diên ra, chậm rãi rời khỏi thân thể nàng.
Hắn mang chậu nước ấm tới giường, lau dọn thân thể cho nàng, giúp nàng rửa sạch hạ thân lầy lội.
Thẩm Diên quá mệt mỏi, chờ Bùi Dực bắn xong, nàng mặc kệ tất cả, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Bùi Dực dịch chăn cho Thẩm Diên, nhìn khuôn mặt nhỏ mệt mỏi của nàng, hắn ngẫm nghĩ một chút, sau đó xoay người lấy giấy và bút mực, ngồi trước bàn, viết thư hòa li.
Bùi Dực viết hai bản, ký tên và đóng dấu bằng con ấn của riêng mình.
Hắn đặt thư hòa li trên ngăn tủ trước giường, chờ sáng mai Thẩm Diên tỉnh lại, có thể lập tức nhìn thấy.
Như vậy, trong lòng nàng chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Bùi Dực xốc chăn, tay chân nhẹ nhàng lên giường, hắn kéo Thẩm Diên vào trong ngực, hôn gương mặt nàng, sau đó cũng nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Diên vừa tỉnh lại liền nhìn thấy hai bản thư hòa li, nàng cất một bản vào trong người, cả ngày khóe môi đều cong lên.
Có thư hòa li, để xem sau này Bùi Dực còn dám cưỡng ép nàng nữa không, nàng vui vẻ sẽ phản ứng hắn một chút, nếu nàng không vui, hắn cứ chịu khó đợi một bên đi.
Thẩm Diên tùy tiện thu thập chút hành lý, để lại cho Tô Hành Chỉ một phong thư, cảm tạ sự chăm sóc của hắn trong đoạn thời gian này, nói mình cô phụ tình cảm chân thành của hắn, vạn phần xin lỗi.
Nàng thừa nhận mình có vài phần tình ý với phụ thân của hài tử, cho nên sẽ đi theo phụ thân hài tử trở về kinh châu. Ngày nào đó nếu có rảnh, nàng sẽ quay lại Nam Dương thăm Uyển Uyển, hy vọng biểu ca bảo trọng.