Dựng thiếp

Nàng chán ghét hắn sao?
Tâm tình Bùi Dực đột nhiên cực kỳ bực bội, chẳng qua hắn chỉ cứng rắn cưỡng ép nàng trên giường một chút, thời gian còn lại hắn tự nhận mình đối xử với nàng không tồi.
Nàng muốn trang sức hắn cũng mua cho nàng, vì sao nàng lại không biết tốt xấu như thế?
Bùi Dực cảm thấy Thẩm Diên quá mức cậy sủng sinh kiêu, nếu cứ tiếp tục mặc kệ như vậy, chắc chắn tình hình sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên hắn phải quản giáo nàng chặt chẽ hơn.
Hắn giữ lấy bàn tay Thẩm Diên, trầm giọng trách mắng: “Nếu nàng vẫn tiếp tục được nuông chiều mà vô lễ, ta sẽ trừng phạt nàng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn sống ba mươi năm, chỉ có nữ nhân Thẩm Diên này dám tay đấm chân đá với hắn, hơn nữa còn tỏ vẻ khí phách như vậy.
Hắn chưa từng ăn nói khép nép dỗ dành ai như nàng, ngược lại nàng chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ mà lại dám lớn tiếng vô lễ với hắn.
Sau khi Thẩm Diên hòa li, nàng không muốn phải nhìn sắc mặt Bùi Dực mà sống, bởi vậy nàng không chút sợ hãi phản bác: “Trừng phạt sao? Ta cũng không phải thiếp của ngài, lại càng không phải nô tỳ nhà ngài.”
Trong cơ thể Bùi Dực nghẹn đầy dục hỏa cùng lửa giận, cả người có chút táo bạo, hắn nâng bàn tay lên, uy hiếp nói: “Nàng lại cáu kỉnh, ta sẽ đánh mông nàng…”
Nhưng mà, còn chưa kịp nói dứt lời, hắn bất chợt lặng câm không một tiếng động.
Thẩm Diên ngước mắt, phát hiện đôi mắt Bùi Dực đột nhiên nhắm chặt.
Nàng dùng sức đẩy hắn, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, lúc này Bùi Dực bỗng mở choàng đôi mắt đen hẹp dài.
Thẩm Diên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, khóc nức nở nói: “Ta chán ghét ngài, động một chút liền đánh ta.”
Trong lòng Bùi Dực tê rần, hắn lập tức kéo Thẩm Diên vào trong ngực.
Thẩm Diên sợ hắn lại muốn đánh người, nàng giãy giụa muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn, vừa khóc vừa nói: “Hỗn đản, buông ta ra.”
Bùi Dực vỗ nhẹ phía sau lưng Thẩm Diên trấn an nàng, dịu dàng hôn lên khóe môi nàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Diên Diên, là ta, đừng sợ, ta sẽ không để hắn đánh nàng.”
Thẩm Diên vừa nghe thấy giọng điệu quen thuộc của Bùi Dực, thân thể căng chặt lập tức thả lỏng.
Nàng bổ nhào vào trong ngực Bùi Dực, ủy khuất nói: “Vì sao hai người cứ đột nhiên đổi tới đổi lui, đầu ta sắp hôn mê luôn rồi.”
Bùi Dực xoa xoa huyệt Thái Dương trướng đau, có chút mỏi mệt nói: “Mấy ngày gần đây dường như hắn đặc biệt cường đại, ta chỉ còn lại một chút tàn hồn, không thể so sánh với hắn, cho nên không có cách nào áp chế hắn.”
Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Diên bị bắt nạt, Bùi Dực mới có thể đột nhiên cường đại, ý chí cực kỳ kiên định, dựa vào một chút tàn hồn cùng trái tim thật lòng yêu thương Thẩm Diên mà đoạt lại thân thể.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Dực nâng mông Thẩm Diên lên, rút dương vật ra ngoài.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng căng phồng của Thẩm Diên, lo lắng hỏi: “Diên Diên, bụng có đau không? Có nơi nào không thoải mái hay không?”
Thẩm Diên lắc đầu: “Bụng không đau, vừa rồi hắn cắm rất sâu, phía dưới có chút đau, hiện tại khá hơn rồi.”
Bùi Dực nhẹ nhàng thở ra, hắn mổ nhẹ lên khóe môi Thẩm Diên, may mắn nói: “Không có việc gì là tốt rồi, đợi lát nữa ta tìm đại phu tới xem cho nàng.”
Bùi Dực phái người đi tìm đại phu tới đây, sau khi đại phu bắt mạch cho Thẩm Diên, nói nàng có dấu hiệu bị động thai, dặn phu thê hai người chú ý một chút.
Đại phu viết phương thuốc an thai cho Thẩm Diên, sau đó liền rời đi.
Bùi Dực tự mình sắc thuốc, thổi nguội, đút cho Thẩm Diên uống xong mới trở về Bùi phủ.
Lúc hắn rời đi còn đặc biệt nói với Thẩm Diên, khả năng sắp tới linh hồn của hắn không ổn định, cho nên tạm thời hắn sẽ không tới nơi này, chờ mấy ngày nữa có cơ hội sẽ tới thăm nàng.
Hơn nửa tháng qua đi, Bùi Dực chưa từng xuất hiện.
Buổi sáng ngày nọ, khi Thẩm Diên đang dùng bữa, Bùi Dực bất chợt xuất hiện.
Trong tay Bùi Dực xách theo mấy gói mứt và điểm tâm mà thai phụ thích ăn, chậm rãi đi vào trong viện.
Hôm nay Thẩm Diên ăn uống không tốt, vừa rồi chỉ ăn một ngụm cháo liền muốn nôn ra, sắc mặt nàng uể oải, có chút xuống tinh thần.
Nàng tùy ý nhìn thoáng qua, thấy Bùi Dực trong viện, cùng với gói đồ trên tay hắn, mắt hạnh nàng sáng ngời, trên gương mặt lộ ra chút cảm giác vui vẻ.
Thẩm Diên đứng dậy, tay nhỏ xách váy, nhảy nhót đi về phía Bùi Dực, bổ nhào vào trong lòng ngực hắn.
Nàng nhón mũi chân, ôm cổ nam nhân, mổ nhẹ lên đôi môi mỏng của hắn, cao hứng nói: “Phu quân, chàng đến rồi, Diên Diên rất nhớ chàng.”
“Nàng… nhớ ta sao?” Bùi Dực sửng sốt, khó tin nhìn Thẩm Diên.
“Nhớ mà.” Thẩm Diên gật đầu, đôi mắt rơi xuống gói nhiệt tình trong tay nam nhân, kỳ thật nàng càng muốn điểm tâm trong tay hắn hơn.
Bùi Dực kinh ngạc nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Thẩm Diên, có chút không rõ nguyên do.
Lần trước nữ nhân này còn nói chán ghét hắn, muốn hòa li với hắn, hiện tại lại gọi hắn là phu quân, nói nhớ hắn?
Lần trước nàng còn không muốn hắn chạm vào nàng, lần này vì sao lại chủ động hôn hắn?
Buổi sáng Thẩm Diên ăn không nhiều, hiện tại có chút đói, chỉ lo nhìn chằm chằm điểm tâm trong tay nam nhân, không chú ý tới sự khác thường của Bùi Dực.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui