Dựng thiếp

Bùi Dực kìm nén cảm giác chua xót trong lòng, hắn cong khóe môi, cười nói với Thẩm Diên: “Diên Diên thật ngoan, ngày mai phu quân lại mua điểm tâm cho nàng.”
Trong đầu Bùi Dực ngẫu nhiên sẽ hiện lên một số hình ảnh trong đầu, tựa như người đó thường xuyên gọi Thẩm Diên như vậy.
Hắn thử gọi một tiếng, cho rằng từ miệng mình phát ra sẽ có chút gượng gạo, không nghĩ tới hắn nói ra hai chữ “Diên Diên” cũng rất thuận miệng.
Thẩm Diên lắc đầu: “Ngày mai không muốn ăn điểm tâm, muốn ăn cháo gà ở Đích Thiện Lâu, phu quân mua cho ta nhé?”
Cháo gà là món đắt khách nhất ở Đích Thiện Lâu, thịt gà tươi ngon, cháo ninh mềm mại, trong sáng như trân châu, mỗi ngày có rất nhiều người xếp hàng chờ mua, không ít phu nhân tiểu thư ở Kinh Châu đều yêu thích món cháo nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mua cháo cũng không có gì khó khăn, dậy sớm chút đi xếp hàng là được.
Bùi Dực gật đầu: “Mua, Diên Diên muốn ăn gì, phu quân đều mua cho nàng.”
Thẩm Diên ôm cổ Bùi Dực, mổ lên khóe môi hắn, vui vẻ nói: “Phu quân đối xử với Diên Diên thật tốt.”
Bùi Dực nhìn nụ cười tươi như hoa của Thẩm Diên, trong lòng có chút kinh ngạc.

Vì sao, hắn nói đưa nàng đi mua trang sức quý giá, nàng không cần.
Mà một chén cháo gà, còn không tới nửa lượng bạc, đồ vật giá rẻ như thế lại khiến nàng vui vẻ nàng.
Hắn cho rằng nàng rất thích trang sức.
Trong thời gian Thẩm Diên mang thai, ăn uống no đủ, dễ dàng mệt mỏi, hơn nữa vừa rồi hầu hạ hắn một hồi, hiện tại hai mắt mơ màng có chút buồn ngủ.
Bùi Dực dỗ dành Thẩm Diên, chờ nàng ngủ say, hắn đắp chăn cẩn thận cho nàng, hôn lên má nàng sau đó mới rời đi.
Trước khi rời đi, hắn nhìn kỹ điểm tâm và mứt quả trên bàn trà ngoài sảnh, âm thầm ghi nhớ khẩu vị ưa thích của Thẩm Diên vào trong lòng.
Lần sau, hắn sẽ tự mình mua tới đây, đến lúc đó, người mà Thẩm Diên cảm kích sẽ là hắn, người nàng hôn cũng là hắn, mà không phải một ai khác.
Như vậy, hắn có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ tình cảm của Thẩm Diên dành cho mình.
Ngày thứ hai, trời mới chỉ hơi tờ mờ sáng Bùi Dực đã thức dậy.
Rửa mặt xong, ngay cả đồ ăn sáng cũng không kịp dùng, vội vàng đi tới Đích Thiện Lâu.
Đích Thiện Lâu mới mở cửa không lâu, người xếp hàng chờ đợi cũng không nhiều lắm, chỉ có lác đác vài người, đợi không bao lâu liền đến lượt Bùi Dực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn mua xong cháo thì nhanh chóng đi về hướng Thẩm viên, chưa được mấy bước, trên trời đột nhiên mưa như trút nước.
Bùi Dực ra ngoài không để ý sắc trời, cũng quên mang theo dù.
Xung quanh đều là các con hẻm, không có nơi trú mưa, hắn cũng sợ trú mưa sẽ làm chậm trễ thời gian, Thẩm Diên và hài tử sẽ bị đói.
Hôm qua, bộ dáng Thẩm Diên ăn uống ngon lành vẫn còn in sâu trong đầu hắn, vô cùng sinh động đáng yêu.
Đây là lần đầu tiên hắn mua đồ ăn cho Thẩm Diên, nhưng không nghĩ làm hỏng, hắn còn đang chờ Thẩm Diên khen thưởng đấy. Nàng nhất định sẽ vui vẻ bổ nhào vào trong ngực hắn, hết ôm lại hôn.

Bùi Dực nhét cháo vào trong ngực, dùng xiêm y che lại, đề phòng nước mưa làm ướt.
Cháo vừa nấu xong có chút nóng, khi kề sát làn da trước ngực, Bùi Dực khẽ nhíu mày.
Mưa càng rơi càng lớn, Bùi Dực cũng không quản cảm giác nóng bỏng trên ngực, hắn vội vàng bước về phía trước, mười lăm phút sau, rốt cuộc cũng tới Thẩm viên.
Cả người Bùi Dực ướt dầm dề, vạt áo trước người đều dính nước, tuy nhiên chén cháo kia được hắn bảo vệ rất tốt, khi lấy hộp cháo ra khỏi ngực nó vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Hình như Thẩm Diên vẫn đang ngủ, thời điểm Bùi Dực đi vào trong phòng, nàng vẫn đang nằm trên giường chưa tỉnh.
Hắn không đành lòng đánh thức nàng, bởi vậy không lên tiếng quấy rầy, lại sợ cháo nguội sẽ không ngon liền phân phó thị vệ mang cháo xuống phòng bếp giữ nhiệt.
Bùi Dực yên lặng ngồi trước giường nhìn Thẩm Diên, qua nửa canh giờ Thẩm Diên mới từ từ tỉnh lại.
Nàng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, bất chợt thấy trước giường xuất hiện một nam nhân cả người ướt dầm dề, búi tóc hỗn độn, một thân chật vật, nàng lập tức bị dọa sợ, tưởng rằng quỷ nước ở đâu ra.
Nàng tập trung nhìn lại, phát hiện đó là Bùi Dực, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Diên vừa mới tỉnh ngủ, mang theo chút giọng mũi mới, nàng dụi dụi đôi mắt, kinh ngạc nói: “Phu quân, chàng làm sao vậy?”
“Ta đi mua cháo cho nàng, sau đó trời mưa, hắt xì…” Bùi Dực còn chưa dứt lời đã nhịn không được mà hắt xì.
Thẩm Diên sờ sờ trán Bùi Dực, phát giác nhiệt độ nóng đến phỏng tay, nàng lo lắng nói: “Phu quân, trán chàng nóng quá.”

Nàng vội vàng đứng dậy, cởi xiêm y ướt nhẹp trên người Bùi Dực ra, khi cởi tới áo lại nhìn thấy mộ mảng đỏ hồng trước ngực, thậm chí còn li ti vài bọt nước.
Thẩm Diên vuốt làn da đỏ bừng trước ngực hắn, khó hiểu hỏi: “Chỗ này bị làm sao vậy?”
“Sợ mưa làm ướt cháo, nên ta ôm cháo vào trong ngực.”
“Ngu ngốc, ta cũng không nhất định phải ăn bát cháo đó, mưa ướt thì bỏ.” Thẩm Diên suýt chút nữa tức muốn hộc máu.
Nàng cầm chăn mỏng đắp lên người Bùi Dực, lại cởi phát quan xuống, cầm khăn lông lau tóc cho hắn.
Bùi Dực nhìn thần sắc khẩn trương của nàng, tâm tình có chút sung sướng, nữ nhân này vẫn rất để ý tới hắn.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, khàn khàn nói: “Khụ khụ… Diên Diên, cổ họng ta có chút khô, nàng rót cho ta chén nước được không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận