“Thẩm Diên, mấy ngày gần đây, trong bụng con có tin tức gì không?” Lão phu nhân nhẹ nhàng đặt chén trà lên mặt bàn, vẻ mặt mong đợi nhìn Thẩm Diên.
Thẩm Diên lắc đầu, gương mặt lộ vẻ u sầu: “Bụng thiếp thân không biết cố gắng, không có tin tức gì.”
“Haiz.” Lão phu nhân thở dài, bà vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Diên “Con và Dực nhi cần nỗ lực nhiều hơn nữa, ta chờ ôm chắt trai đấy.”
Trong lòng Thẩm Diên có nỗi khổ không thể nói, nhưng nàng vẫn thuận theo: “Nhận được hậu ái của lão phu nhân, thiếp thân sẽ nỗ lực.”
Khi lão phu nhân và Thẩm Diên đang nói chuyện, người nam nhân thân như tùng bách vén mành đi vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tổ mẫu, tôn nhi tới thỉnh an ngài, hôm nay khí sắc ngài trông có vẻ rất tốt?” Bùi Dực vừa tiến vào liền mở miệng hỏi han Bùi lão phu nhân.
Bất chợt nghe thấy giọng nói của người nam nhân, Thẩm Diên giật mình, nàng không nghĩ tới mình sẽ chính diện gặp hắn ở đây, ngẫm lại, hai người đã gần một tháng không gặp nhau.
Đoán chừng hôm nay lão phu nhân giữ nàng ở lại nói chuyện, chậm trễ thời gian nên mới vừa vặn đụng phải hắn.
Nàng phản ứng khá nhanh, lập tức đứng dậy, hành lễ với Bùi Dực: “Thiếp thân gặp qua tướng gia.”
Bùi Dực cũng sửng sốt, hắn nhìn chằm chằm đỉnh đầu đen nhánh của Thẩm Diên, lúc này hắn mới nhớ tới một tháng trước mình vừa nạp thiếp.
Hắn thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Đứng dậy đi.”
Bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ, trầm mặc một hồi, ngược lại lão phu nhân nhìn thấy hai người bọn họ cùng xuất hiện, trong lòng vô cùng vui mừng.
Bà nói với Bùi Dực: “Dực nhi, trong nhà Lưu đại nhân Lại Bộ mới thêm một nam hài tử, qua mấy ngày nữa sẽ làm tiệc đầy tháng, con chuẩn bị chút quà tặng, dẫn theo Thẩm Diên đi cùng dính chút không khí vui mừng, trở về sinh chắt trai cho ta.”
“Tổ mẫu…” Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Dực trầm xuống, có chút khó xử nói: “Các đại nhân khác đều dẫn chính thê theo.”
Vừa nói đến chính thê, lão phu nhân liền tức giận, bà thì thầm: “Con có chính thê? Bảo con thành thân con không chịu, nhiều năm như vậy, các vị đại nhân trong triều đều làm hỉ sự, sinh hài tử, Bùi gia chúng ta đã tốn kém không biết bao nhiêu quà tặng và tiền biếu. Mỗi lần đi uống rượu mừng, con đều đi một mình, nhìn đồng liêu của con xem, vị đại nhân nào cũng đưa cả thê nhi đi, chỉ có một mình con lẻ loi, cũng không ngại mất mặt.”
Bùi Dực trầm mặc nghe lão phu nhân răn dạy, đây thật sự nói trúng chỗ đau của hắn, trong triều đồng liêu đông đảo, hỉ sự mỗi năm một nhiều, nói ít cũng có mấy chục bữa tiệc.
Mỗi lần hắn đều một mình uống rượu giải sầu, bởi vì hắn vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện nhóm đồng liêu chung quanh đều có đôi có cặp, bọn họ đều đưa phu nhân nhà mình theo.
Chỉ có mình hắn là lẻ loi một mình.
Nhóm đồng liêu bên cạnh hắn, phần lớn đều vừa mới hai mươi đã thành thân sinh hài tử, cũng chỉ có mình hắn khác biệt, ba mươi tuổi rồi nhưng ngay cả một thông phòng cũng không có.
Thấy Bùi Dực gục đầu không nói lời nào, lão phu nhân lại giáo huấn thêm vài câu: “Vị Lưu đại nhân kia còn nhỏ hơn con vài tuổi, người ta đã có ba hài tử rồi, con nhìn con xem, bao nhiêu tuổi rồi hiện tại mới có một người thiếp. Hơn nữa, Thẩm Diên xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ con còn sợ đưa ra ngoài mất mặt sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được được, con đưa nàng đi, tổ mẫu xin ngài bớt giận.” Bùi Dực tiến lên phía trước, vỗ nhẹ tấm lưng lão phu nhân, trấn an lửa giận của bà.
Bùi lão phu nhân thấy mục đích đã đạt được, cũng không dạy bảo nữa, bà nhìn Bùi Dực, lại đưa mắt nhìn Thẩm Diên đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh, bất chợt phát giác hai người này quá mức xa lạ, một chút cũng không giống phu thê.
Bà kéo tay Thẩm Diên sang đặt vào trong lòng bàn tay Bùi Dực, oán trách nói: “Phu thê các con cũng thật là, mỗi buổi sáng tới đây thỉnh an còn phải tách ra, hại ta một buổi sáng phải uống nhiều trà như vậy, còn phải tốn gấp đôi thời gian ứng phó với hai người các con, sau này, hai người các con cùng nhau tới đi, đỡ phiền phức.”
Bàn tay kia vừa nhỏ bé vừa mềm mại, vốn dĩ Bùi Dực định lập tức buông ra, nhưng hắn không muốn khiến lão phu nhân mất vui, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn không hành động.
Hắn gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Là tôn nhi suy xét không chu toàn, ngày mai chúng con sẽ cùng tới đây.”
Thẩm Diên thấy Bùi Dực đã lên tiếng, nàng cũng không thể cứ ngây ngốc đứng ở nơi đó.
Nàng hơi cúi đầu, phụ họa nói: “Phải, ngày mai thiếp thân sẽ đi cùng tướng gia tới thỉnh an lão phu nhân.”