Dựng thiếp

Bùi Dực ngồi dậy, nhìn quanh phòng, thế nhưng lại không tìm thấy bóng dáng Thẩm Diên.
Hắn luống cuống, vội vàng xuống giường, chạy ra ngoài chạy.
“Di nương đâu, di nương ở nơi nào?” Bùi Dực nôn nóng hỏi thị vệ ngoài cửa.
Thị vệ đáp: “Thưa tướng gia, di nương đang sắc thuốc cho ngài ngoài phòng ăn.”
Bùi Dực nghe thế vội vàng chạy về hướng phòng ăn, vừa bước vào phòng ăn liền nhìn thấy thân ảnh nhỏ xinh kia, không nói hai lời, hắn lập tức xông lên kéo nàng vào trong ngực, siết chặt vòng tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phu quân, chàng tỉnh rồi?” Thẩm Diên ngửi được mùi hương quen thuộc của nam nhân, trong lòng có chút vui vẻ.
Hắn hôn mê nửa ngày, thật sự khiến nàng sợ hãi.
Bùi Dực cọ đầu vào cần cổ tuyết trắng của Thẩm Diên, ngửi được mùi sữa nồng nàn trên người nàng, cảm thụ độ ấm và nhịp tim của nàng, trong lòng mới dần kiên định lại.

Hắn thấp giọng nỉ non: “Diên Diên, Diên Diên của ta vẫn còn sống, thật tốt.”
“Ta đương nhiên vẫn còn sống, phu quân, chàng nói mê sảng gì vậy, ngã hỏng đầu rồi sao?” Thẩm Diên nghi hoặc nói.
Bùi Dực càng siết chặt Thẩm Diên hơn nữa, thấp giọng nói: “Quá nhớ Diên Diên, một khắc không thấy, trong lòng liền vô cùng khó chịu, đầu óc rối bời.”
Thẩm Diên hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn nam nhân “Phu quân học được miệng lưỡi trơn tru từ khi nào thế?”
Bùi Dực cười cười không trả lời.
Hắn dắt tay Thẩm Diên, đi ra ngoài: “Loại chuyện sắc thuốc này, để nha hoàn làm là được, Diên Diên không cần tự mình làm, nàng mệt muốn chết rồi ta sẽ đau lòng.”
Thẩm Diên bước nhỏ theo nam nhân, nhỏ giọng nói: “Ta lo lắng cho phu quân mà, cho nên mới tự mình sắc thuốc cho chàng.”
Từ sau khi Bùi Dực tỉnh lại, đầu óc liên tục tràn ra ký ức, ngay cả ngày tháng Thẩm Diên chung sống với một Bùi Dực khác ở Nam Dương, hắn cũng nhớ ra rồi.
Hắn đã biết rõ ràng ngọn nguồn sự tình, cũng biết Bùi Dực đó là mình của kiếp trước.
Nghe Thẩm Diên trả lời như vậy, hắn chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng nàng.
Kiếp trước mình thương tổn nàng nhiều như thế, nhưng nàng cũng không so đo hiềm khích kiếp trước còn đối xử tốt với hắn.
Diên Diên ngốc của hắn, Diên Diên như vậy, kiếp trước vì sao mình lại có thể không quý trọng nàng. Hắn đúng là tên hỗn trướng, một đời này, hắn nhất định sẽ yêu thương chiều chuộng Diên Diên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Dực đưa Thẩm Diên về phòng, đỡ nàng nằm lên giường, hắn sợ nàng mệt mỏi nên dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Cũng hỏi xem bụng nàng có đau không, hài tử có làm ồn hay không, nàng có khát không, có đói bụng không.

Thẩm Diên lắc đầu, nàng cảm thấy hắn quá khẩn trương, nàng chỉ sắc thuốc mà thôi, đâu tới mức mệt mỏi.
Bùi Dực mặc kệ, kiên trì ép Thẩm Diên nằm yên trên giường, không cho nàng động tới bất cứ việc gì, cho dù là việc nhẹ hay việc nặng cũng không được.
Bùi Dực nhẹ giọng dỗ dành Thẩm Diên, mười lăm phút sau, rốt cuộc nàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ của nàng, ánh mắt ôn nhu lưu luyến, sau này hắn sẽ không bao giờ để nàng phải chịu một chút ủy khuất nào nữa.
Hai ngày sau, ngày ngày sinh dự tính của Thẩm Diên.
Bùi Dực mời bã đỡ có kinh nghiệm nhất Kinh châu tới đây, thậm chí còn bỏ một số tiền lớn, tìm hai nữ đại phu y thuật cao minh đến hỗ trợ.
Có một phong tục từ xưa đến nay, thấy máu là điều không may mắn, khi nữ tử lâm bồn, trượng phu không được phép tiến vào phòng sinh.
Phòng sinh là nơi dơ bẩn, máu sẽ trở thành tai họa ảnh hưởng tới con đường làm quan hoặc tài vận của trượng phu.
Kiếp trước, Bùi Dực đứng chờ ngoài cửa.
Nhưng mà, kiếp này, Bùi Dực không yên tâm về Thẩm Diên, hắn không có cách nào để một mình nàng lang bạt nơi quỷ môn quan.

Hắn không màng tới sự ngăn cản của mọi người, nhất quyết vọt vào phòng sinh.
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Diên tái nhợt, nàng đau tới mức ứa mồ hôi lạnh, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Bùi Dực dùng khăn lau mồ hôi cho nàng, bao bọc lấy bàn tay nhỏ của nàng, không ngừng nói chuyện với nàng: “Diên Diên, dùng sức, kiên trì thêm chút nữa, nàng và hài tử đều sẽ bình an.”
“Phu quân.” Thẩm Diên ngước mắt nhìn nam nhân, thấp giọng gọi hắn.
“Ta ở đây, phu quân ở đây, Diên Diên đừng sợ, phu quân sẽ ở bên cạnh nàng.” Bùi Dực nhẹ giọng đáp lời Thẩm Diên.
Sắc mặt nam nhân lo lắng, giọng nói dịu dàng, Thẩm Diên đột nhiên cảm thấy trong lòng có cảm giác an toàn, không còn loại thê lương bơ vơ không nơi nương tựa, khi một mình phải chiến đấu trong phòng sinh như kiếp trước.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận