Hé lô mọi người
***💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋***
“Oái—” Dịch Trần Lương ngửa đầu nhìn anh, tư thế này làm cổ cậu hơi đau. Cậu bắt lấy tay Vân Phương đứng lên, vươn tay ôm lấy cả người anh, “Anh đừng như vậy.”
Vân Phương tùy ý để cậu ôm, những cảm xúc bạo ngược cùng cảm xúc không biết tên trong lòng nháy mắt tán loạn.
Dịch Trần Lương thở dài, “Anh có giết bao nhiêu người tôi cũng không thèm sợ, đừng có lấy chuyện này khích tôi.”
Vân Phương ngơ ngẩn.
Dịch Trần Lương ôm lấy xoa xoa lưng anh, “Tôi không sao mà anh đừng sợ.”
“Tôi không sợ.” Vân Phương nhíu mày.
“Không có mà gần nửa đêm chạy từ Bắc Kinh về Vu thành?” Dịch Trần Lương ôm anh không buông tay, “Đêm nay ai đến cũng không đáng sợ bằng anh đâu. Anh làm tôi sợ chết được.”
Vân Phương đưa tay xoa đầu cậu, rũ mắt không nói lời nào.
Dịch Trần Lương biết tật xấu này của anh, không vui hay buồn bực trong lòng đều thích giấu nhẹm, ngậm miệng không nói lời nào. Cứ vậy tìm một góc xó xỉnh ngồi trồng nấm, không thèm để ý ai.
Trước nay Vân Phương không hành động như vậy trước mặt cậu, cậu còn tưởng lớn lên mình hết tật xấu này nhưng giờ thì chắc là không phải rồi.
Dịch Trần Lương kéo anh ra phòng khách uống miếng nước.
Vân Phương gấp gáp trở về chưa kịp uống chút nước nào, bây giờ nghĩ thấy cũng khát thật. Anh ngồi xuống sô pha không nhanh không chậm uống hết một ly nước.
“Lúc anh ở phòng cấp cứu tôi cũng sợ vậy.” Dịch Trần Lương trần nửa người ngồi trên tay vịn sô pha, vết thương xanh tím rải rác trên cơ thể khiến Vân Phương thấy thật chói mắt, “Nhìn không thấy sờ không được, sợ muốn chết.”
“Nhưng tôi nói không sao rồi mà, sao anh biết mà về?” Dịch Trần Lương ỷ mình ngồi cao đưa tay xoa đầu anh.
“Cậu không nhiệt đến vậy, hơn nửa đêm còn đưa trẻ con đến chỗ cảnh sát.” Vân Phương nói:” Vừa nghe là biết nói dối.”
Dịch Trần Lương nói “ha” một tiếng, một lát sau vuốt lại mái tóc Vân Phương bị mình nghịch cho rối bời, “Tôn Viễn tìm Lý Khải kéo thêm bảy tám người chặn đường tôi thôi, không phải chuyện lớn gì.”
“Phải đánh đến chết mới được xem là chuyện lớn phải không?” Vân Phương cau mày.
“Ít nhất tôi không nằm phòng cấp cứu nhận ba lần thông báo tình hình nguy kịch.” Dịch Trần Lương tức giận nắm lấy tóc anh.
Vân Phương: “……”
Hễ nói đến chuyện này là anh không cãi được.
“Cuộc thi ngày mai của anh thì sao?” Dịch Trần Lương hỏi: “Giờ về còn kịp không?”
“Mai chiều mới thi, sáng mai đến vẫn kịp.” Vân Phương nói.
Dịch Trần Lương nhìn đồng hồ, thấy đã hơn nửa đêm nên thúc giục anh đi ngủ: “Mau ngủ đi.”
Vân Phương nằm trên giường, Dịch Trần Lương nằm kế bên, nghe tiếng hít thở trầm ổn hiện hữu bên tai anh mới hạ được nỗi lo lắng từ nãy đến giờ.
“Ngủ không được?” Dịch Trần Lương trở mình, đè một chân lên người anh.
Vân Phương đánh một cái lên đùi cậu, “Không thấy nóng à?”
“Không nóng, người anh lạnh lắm.” Dịch Trần Lương nhích lại gần anh, trong bóng tối nắm lấy tay Vân Phương, “Sao lúc nãy anh lại như thế? Vì sao anh nghĩ tôi sẽ sợ anh?”
“Tôi không phải người tốt, có sợ tôi cũng bình thường.” Vân Phương hơi dừng một chút, “Nếu cậu thật sự sợ tôi thì tôi—”
Dịch Trần Lương bóp chặt mặt anh, “Thì sao hả?”
Trong màn đêm Vân Phương cau mày lại, dùng giọng điệu nặng nề nói: “Tôi cũng không để em đi.”
Rất có khí chất của đại phản diện tàn nhẫn, độc ác giết người cướp của.
Nhưng mà đại phản diện giờ phút này đang bị bóp mỏ, khí thế bị giảm đi một nửa.
“Muốn xích tôi lại rồi nhốt trong phòng tối hửm?” Dịch Trần Lương lanh mồm lanh miệng nói tiếp một câu, sau một lúc mới lén lút cảm thán, “A, rất kích thích nha.”
“Cũng… không đến mức đó.” Vân Phương không khống chế được tưởng tượng đến hình ảnh đó, chợt ho một tiếng: “Đừng nói bậy bạ.”
“Nếu anh dám để tôi đi, tôi sẽ nhốt anh lại.” Dịch Trần Lương chọc chọc mặt anh, “Sau đó muốn làm gì thì làm.”
“.... Bớt xem mấy phim truyền hình bậy bạ đi.” Vân Phương đánh bay móng vuốt của cậu.
Cánh tay Dịch Trần Lương đặt lên bụng anh, ngay lúc Vân Phương cho rằng mình sắp ngủ thì cậu chợt mở miệng: “Anh không phải người xấu, đối với tôi anh là người tốt nhất trên thế giới.”
Trong bóng đêm đôi mắt Vân Phương mở ra.
“Thời điểm anh ngăn một dao ở hẻm Tân Nam kia tôi đã biết.” Dịch Trần Lương thuận thế ôm lấy eo anh, “Anh không hề thích giết người một chút nào.”
“Lúc anh giết Vương Hữu Vi có sợ không?” Dịch Trần Lương hỏi.
Vân Phương im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Dịch Trần Lương cho rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi này, nhưng sau đó một giọng nói chầm chầm cất lên: “Sợ chứ.”
Sợ đến mức toàn thân run rẩy, anh kinh hãi nhìn một người sống sờ sờ co rút mất đi hơi thở, dòng máu nóng bắn lên mặt, não bộ trống rỗng muốn nhấc chân bỏ chạy nhưng không thể.
Sau này trời xui đất khiến cho anh biết đến Cát Tam, lúc đó anh học được cách giết người nhưng vẫn thấy sợ hãi. Sợ đến mức mỗi đêm đều gặp ác mộng, mỗi lần đều bừng tỉnh vì nghẹt thở, trong bóng tối cứ trợn mắt đến hừng đông.
Dù sau này anh đã quen với cảm giác chết lặng. Nhưng anh vẫn căm thù bản thân đến tận xương tủy.
Những dòng máu bắn tung tóe trên mặt có thể bị nước rửa trôi nhưng dấu vết nó để lại mãi mãi in hằn lên linh hồn anh, không thể xoá nhoà.
Anh thích Dịch Trần Lương bao nhiêu thì ghét chính mình hiện tại bấy nhiêu.
Dịch Trần Lương nói với anh: “Không sao, anh có thể nói với tôi.”
“Đừng nghe những cái này.” Vân Phương sờ mặt cậu, “Em chỉ cần trưởng thành thật tốt là được.”
Dịch Trần Lương bắt được tay anh, “Đại Dịch, em không chỉ là quá khứ của anh, em còn là bạn trai anh nữa.”
“Có một số chuyện Tiểu Dịch không thể nghe nhưng bạn trai thì được.”
Dịch Trần Lương hạ từng nụ hôn vụn vặt lên mu bàn tay anh, “Nói với em đi mà.”
Trong lúc ấy Vân Phương trở nên mờ mịt, “Anh không biết nên nói từ đâu.”
“Vậy từ tối hôm đó, bắt đầu nói lý do tại sao anh nhất định phải đến cô nhi viện Thu Sơn.”
Vân Phương chưa từng nói về quá khứ với bất kỳ kẻ nào, anh thậm chí còn bức bản thân không được nhớ đến. Những ký ức ấy quá mức máu me đen tối, dù cho đã xảy ra từ lâu nhưng sống lại một đời vẫn đè nặng trên vai anh, làm anh không thở nỗi.
Ngay từ đầu, anh đã muốn mượn chuyện này dọa Dịch Trần Lương chạy đi, để cậu rời xa chính mình. Nhưng suy cho cùng anh vẫn là kẻ ích kỷ lại cố chấp, muốn Dịch Trần Lương có ấn tượng xấu về mình nhưng không hề nói toàn bộ sự thật cho cậu nghe.
Sau khi cùng Dịch Trần Lương bên nhau, anh hạ quyết tâm giấu nhẹm những chuyện này trong bụng, anh không muốn Dịch Trần Lương nhìn thấy một anh khốn khổ như vậy.
Nhưng những lời Dịch Trần Lương nói có sức hấp dẫn quá lớn.
Dịch Trần Lương không chỉ là quá khứ mà còn là bạn trai anh.
Vậy phải chăng có nghĩa anh có thể thử một chút, có thể trộm thở một hơi?
“Trước khi chết anh là thuộc hạ của Cát Tam, giúp gã làm rất nhiều chuyện ác…” Vân Phương chầm chậm mở miệng, rốt cuộc đã lật mở những ký ức đen tối thuộc về riêng chính mình ra.
Giống như tự phá nát lớp bảo vệ chặt chẽ quanh trái tim mình, mang theo cảm giác xa lạ và thấp thỏm đưa cho đối phương nhìn thấy những máu thịt hư thối tàn dư, cẩn thận từng li từng tí vì sợ dọa sợ đối phương.
Dịch Trần Lương im lặng lắng nghe.
Đó là một tương lai lạ lẫm và xa vời với cậu, là những gì độc hữu đã qua của một Dịch Trần Lương khác mà cậu không cách nào tham dự vào đoạn ký ức ấy. Cậu chỉ có thể từ những lời ấy chắp vá ra hình ảnh một Dịch Trần Lương cô đơn, trầm lắng.
“.... Nên anh không thể để Cát Tam trốn thoát.” Vân Phương nói: “Suýt chút nữa anh đã giết được gã.”
“Nhưng Cát Tam vẫn còn sống.” Dịch Trần Lương có cảm giác nắm chặt lấy tay anh, “Anh đã giao gã cho cảnh sát, tại sao anh không giết gã?”
Dịch Trần Lương chỉ nghe mà đã có suy nghĩ muốn chém Cát Tam thành trăm mảnh.
“Anh muốn thật sạch sẽ trở về gặp em.” Vân Phương mím môi, “Sau khi tỉnh dậy từ cơ thể này, anh chưa từng giết người.”
Dưới bóng tối, anh mở miệng một cách khó nhọc:
“Dịch Trần Lương, em có thể đừng… đừng không cần anh… được không?”
Cảm giác sợ hãi bị vứt bỏ, từ trước đến nay không chỉ có mỗi một mình Dịch Trần Lương.
_____________________*0*_______
Mình nhoi lên đây.
Mình sắp thi đại học rồi, nhanh quá...
Lâu rồi gặp lại nhưng mình vẫn yêu hai nhân vật này, cảm giác edit từng chữ nó chill gì đâu. Mong là mình vẫn trụ được đến cuối ^^