Edit: Nananiwe
"Cách thứ ba đơn giản nhất." Đạo sĩ sờ cằm: "Kết minh hôn là được, có nhân duyên ràng buộc muốn đụng chạm thế nào thì đụng chạm thế ấy."
"Vậy tốt quá." Hướng Trạc gật đầu điên cuồng: "Kết hôn kết hôn kết hôn."
Đạo sĩ không hiểu mạch não của người đang yêu, thấy Hướng Trạc gật đầu như đồ ngốc lập tức dội cho gáo nước lạnh: "Người ta cũng đâu có nói là thích cậu."
"Anh ấy thích tôi mà, chỉ là hơi ngại ngùng thôi." Hướng Trạc hùng hồn nói: "Tôi đâu phải không có mắt, anh ấy không nói thì tôi cũng có thể tự nhìn ra."
Đạo sĩ co rút khóe miệng: "Thanh niên trẻ à, cậu đừng quá tự tin."
Nhân vật chính đang được hai người nhắc đến bay đến bên người Hướng Trạc, gật đầu: "Em ấy nói đúng, tôi thích em ấy."
Thổ lộ xong Khanh Lương nhìn qua Hướng Trạc, nhưng Hướng Trạc lại không ngạc nhiên chút nào: "Em biết mà."
"Ồ." Khanh Lương gật đầu.
Đạo sĩ: "..."
Chẳng bao lâu sau thì hai người kết minh hôn.
Hôn lễ được tổ chức vào ban đêm, chú rể Hướng Trạc bị trói lại bằng dây thừng, miệng còn đeo bịt miệng*.
Vừa không thể cử động vừa không thể nói.
Bái đường đều do đạo sĩ sắp xếp, nhìn qua trông như Khanh Lương ép buộc Hướng Trạc vậy, chỉ cần cởi dây thừng ra là cậu có thể chạy, tháo bịt miệng ra là cái miệng nhỏ kia sẽ kêu lên: Á a a a a a có quỷ!
Xét đến tính mỹ quan và trọn vẹn của hôn lễ, đạo sĩ chỉ có thể trói Hướng Trạc như vậy.
Việc này Khanh Lương cũng từng hỏi rồi, nhưng đạo sĩ nói Hướng Trạc bị từng bị lệ quỷ dọa tới mức có bóng ma tâm lý, vấn đề này không thể giải quyết được.
Sau khi bái đường xong thì đưa vào động phòng, đêm tân hôn không động phòng là điềm xấu.
Khanh Lương nhìn Hướng Trạc đang bị trói gô lại.
Điềm xấu thì điềm xấu vậy, sợ hãi trong mắt Hướng Trạc quá rõ ràng, cảnh tượng này hoàn toàn giống như ác quỷ ép cưới thiếu nam ngây thơ.
Tùy tiện oán trách vài câu xong, Khanh Lương nghĩ rồi vươn tay cởi áo cưới trên người, ngồi xuống bên cạnh trong ánh mắt khiếp sợ của Hướng Trạc.
"Rõ ràng em rất sợ hãi, vì sao còn..." Khanh Lương do dự nhìn vào nơi nào đó đang rất hưng phấn của Hướng Trạc.
Đúng là Hướng Trạc rất sợ, nhưng điều này không cản được cảm giác hưng phấn tối nay.
Khanh Lương vừa nói nghỉ ngơi cậu đã giãy giụa điên cuồng muốn tiếp tục, cái này gọi là thân thể bị trói, trong lòng sợ hãi nhưng ý chí kiên cường.
Trời vừa tảng sáng, Khanh Lương cảm thấy cuối cùng cũng kết thúc, thế là nới lỏng dây thừng cho Hướng Trạc và tháo bịt miệng trên miệng cậu xuống.
Động phòng hoa chúc này có hơi kịch liệt.
Khanh Lương nằm phịch xuống giường, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì bị Hướng Trạc đè lên người, vừa dính lấy y vừa hỏi: "Anh nói xem, lần đầu tiên của chúng ta là hôm qua hay là trong mộng lần trước?"
Khanh Lương: "..."
Phục cậu rồi, một con quỷ tốt vừa kết hôn với một con quỷ háo sắc.
Đạo sĩ chủ động đến tìm Khanh Lương, hỏi y một vấn đề: "Quỷ mấy cậu đều đẹp như vậy à?"
Khanh Lương suy nghĩ một lát: "Cũng có quỷ xấu."
"Vậy mỹ nữ thì sao?"
Khanh Lương nhớ lại một chút, gật đầu: "Có một chị gái rất xinh."
Lại qua một thời gian, Hướng Trạc đột nhiên nói: "Đạo sĩ xảy ra chuyện rồi."
Khanh Lương hỏi: "Ông ấy làm sao?"
"Anh ta biết em thức khuya mới gặp được anh, thế là cũng bắt đầu thức khuya để chờ chị quỷ xinh đẹp kia tìm tới cửa."
Khanh Lương nghiêng đầu: "Vậy anh ta đã tìm được chưa?"
"Chưa." Hướng Trạc lắc đầu: "Anh ta đột tử rồi."
Khanh Lương không nói nữa.
Yên tĩnh một lúc lâu, Hướng Trạc nghĩ y đang buồn, vừa định an ủi một câu thì nghe anh người yêu mở miệng, ngữ khí vô cùng chân thành.
"Vậy hiện giờ anh ta nhận minh tệ rồi nhỉ?"
"...!Chắc, chắc là vậy."
Một người một quỷ đến tham gia tang lễ của đạo sĩ.
Linh hồn của đạo sĩ bay trên quan tài, vẻ mặt xanh mét mắng: "Chết cha, quên mất tôi không phải nhân vật chính."
Nhân vật chính thức đêm sẽ tìm được người yêu, người bình thường thức đêm thì sẽ đột tử.
Cho nên, chúng ta không nên thức đêm.
Nhìn thấy hai người Hướng Trạc và Khanh Lương, đạo sĩ ngoắc tay: "Nhớ đốt tiền giấy cho tôi, ừm, phía trước quan tài có một cái chậu sắt.
Chỉ nhận minh tệ, hóa vàng mã để trả tiền."
Ngã Hành Tương Chỉ:
Kết thúc rồi, lời cuối nhắc nhở mọi người, chúng ta không nên thức đêm, không nên thức đêm.
[Hoàn].