Lâm Nhiễm thật sự rất rất vui vẻ.
Trong lòng như có pháo hoa nở rổ.
Nhưng cô không cười, khóe môi chỉ khẽ khẽ nhếch lên thì bị cô ép buộc phải khép môi lại.
Cúi người xuống nói với Từ Tư Lễ: "Chị là chị gái."
"Ồ." Từ Tư Lễ đáp lại, nhưng chân thì lại không di chuyển gì
Cậu vẫn như cũ đứng nép ở sau lưng của Từ Tư Niên.
Từ Tư Niên vỗ vỗ vào tay của cậu, nửa ngồi xổm giống mọi khi nói với cậu: "A Lễ, đi nhà của chị gái này chơi một chút được không? Anh cần phải dọn dẹp nhà cửa, đợi anh dọn xong rồi thì em có thể quay về."
Từ Tư Lễ nhìn anh, rồi lại nhìn Lâm Nhiễm, cắn cắn môi dưới không biết phải làm sao mới tốt.
Rất rõ ràng Từ Tư Niên đã sớm thích nghi với hành vi chậm chạp của câu rồi nên hỏi thêm lần nữa: "Được không?"
A Lễ nắm chặt tay lại, rụt rè nói: "Em sợ."
"Không sao đâu." Lâm Nhiễm cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, thử đưa một ngón tay ra chạm vào tay cậu, "Chị có thể chơi với em mà, bên trong còn một chị khác nữa, hai chị đều sẽ không làm hại em đâu."
Cô nở một nụ cười, nhỏ giọng chầm chậm nói: "A Lễ, trong nhà chị còn có đồ ăn vặt và đồ chơi nữa."
Từ Tư Niên sờ cái đầu nhỏ của A Lễ, khiến cho mái tóc xoăn của cậu rối tung lên: "Nghe lời nhé, một lát nữa anh sẽ đi đón em."
A Lễ cắn môi, tủi thân nhìn Từ Tư Niên nói: "Anh ơi, không được nói chuyện với người lạ."
Cậu nói với giọng nói non nớt, nước mắt lưng tròng: "Sống ở đối diện không có người nào tốt cả.
Họ cũng xấu lắm."
Nói xong rồi trực tiếp lao vào lòng của Từ Tư Niên, hai tay vòng qua cổ của Từ Tư Niên: "Nhưng chị ấy không phải người nhà mình nên em sợ."
Từ Tư Niên: "..."
Sự việc hôm qua đã khiến cho tâm hồn của A Lễ bị chấn động mạnh.Bây giờ trong thế giới của cậu chỉ người nhà mới có thể tới gần, còn những người xa lạ đều là người xấu.
Cậu không dám.
Từ Tư Niên nhất thời cũng không biết nên nói gì.
A Lễ gục đầu vào vai anh, cằm dụi vào người anh.
Này là cậu làm nũng sợ anh trai không cần cậu nữa.
Từ Tư Niên mềm lòng anh ôm lấy A Lễ rồi áy náy nói: "Xin lỗi, em trai tôi sợ người lạ nên cũng không làm phiền cô nữa.
Làm lãng phí nhiều thời gian của cô như vậy, thật lòng xin lỗi cô nhé."
Lâm Nhiễm xua xua tay: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu."
Cô đưa tay chỉ về phía A Lễ rồi hỏi: "Thế còn em ấy thì tính thế nào đây?"
"Đành để ở nhà thôi." Từ Tư Niên cũng chẳng nghĩ ra được cách nào khác cả: "Chắc là sẽ phải quét dọn chậm lại, sạch sẽ chút nào thì hay chút đó vậy."
Lâm Nhiễm nhíu mày, cô biết bệnh tình của A Lễ, cũng biết được cậu ấy đối với Tư Từ Niên quan trọng như thế nào nào.
Từ Tư Niên sau đó lựa chọn tự sát trong phòng diễn tập, không phải là bởi vì thân bại danh liệt, hơn cả chính là A Lễ đã không còn trên đời nữa.
Anh chẳng còn người thân nào trên đời này, cũng chẳng có động lực để mà sống tiếp nữa.
Vì thế mà anh đã lựa chọn cho mình một phương thức cực đoan nhất.
A Lễ và anh không chỉ có huyết thống, mà còn là chỗ dựa duy nhất mà Từ Tư Niên có thể dựa vào giữa xã hội bộn bề này.
Từ Tư Niên vỗ nhẹ vào vai của A Lễ: "Chúng ta cùng về nhà thôi."
"Cơ thể của em ấy liệu có chịu được không?" Lâm Nhiễm sau khi tự hỏi bản thân mình thì cũng rất nhanh đã đưa ra đáp án: "Phòng đối diện lâu lắm rồi chẳng có ai ở, bụi bặm bên đó cũng nhiều lắm.
A Lễ còn nhỏ...!hay là để em ấy đến đó đi."
Sau khi Lâm Nhiễm nói xong thì thấy sắc mặt của Từ Tư Niên có chút thay đổi, cũng không tệ chút nào.
Từ Tư Niên đều hiểu cả, chỉ là ở cạnh A Lễ nên cũng không dễ mà nói cho rõ ràng được, bởi vì bây giờ A Lễ đang ở trong một trạng thái đề phòng cực độ.
Đợi khi Lẫm Nhiễm nói xong, A Lễ đột nhiên lại lên tiếng: "Anh hai nói là không thể đến nhà người lạ."
Lâm Nhiễm cười đáp: "Chị là người yêu của anh trai em thì sao lại là người lạ cơ chứ?"
"Nhưng trước đây em đã gặp chị bao giờ đâu?" A Lễ thì thầm: "Chỉ có nhà chị dâu thì em mới đến thôi."
Cả Lâm Nhiễm và Từ Tư Niên đều ngơ ngác nhìn nhau một cái rồi lại vội vàng quay mặt đi.
"Ý em là sao cơ?" Từ Tư Niên mở miệng hỏi A Lễ trước.
A Lễ bĩu dài môi, dùng cái giọng trẻ con của cậu mà phân trần: "Vợ của anh hai là người gần gũi với anh hai nhất.
Sau đó em sẽ gọi chị ấy là chị dâu, xong rồi bọn em cũng sẽ thân thiết hơn, và trở thành một gia đình.
Vì thế mà ngoại trừ ở nhà với anh hai thì còn có thể đến nhà chị dâu chơi nữa."
Lâm Nhiễm nghe xong những gì mà thằng bé nói, cảm giác đầu óc cũng không tiêu hóa nổi.
Cô vốn là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi thế nhưng cũng không đoán nổi trong cái đầu nhỏ của A Lễ đang suy nghĩ cái gì nữa.
Nhưng Từ Tư Niên thì nhanh chóng phản ứng lại, anh hỏi: "Ai nói cho em nghe những điều này vậy?"
"Em xem ti vi thấy đó." A Lễ nói: "Còn có cả các bạn của em với chị Tiểu Ngư nói, xong em tự tổng kết lại."
Nói xong liền nằm sấp trên vai Từ Tư Niên.
Cậu so với những đứa trẻ khác thì phát triển muộn hơn, mặc dù đã tám tuổi rồi nhưng vóc dáng cứ như một thằng nhóc năm tuổi vậy.
Ở trường học cũng thuộc loại đặc biệt nhất, bây giờ được Từ Tư Niên ôm vào lòng cũng chỉ giống như một cục bông bé xíu mà thôi.
"Bạn học của em nói những gì?" Từ Tư Niên hỏi.
A Lễ: "Con trai và người con gái mà họ thích phải kết hôn, thì như thế mới trở thành người nhà được."
"Vậy chị Tiểu Ngư thì sao?"
A Lễ: "Anh hai sau này sẽ kết hôn với người anh thích, thế là em có chị dâu, chúng ta sẽ thành người một nhà."
"Vậy trong ti vi nói gì?"
"Người kết hôn rồi thì sẽ hôn nhau ạ."
Từ Tư Niên: "..."
Ti vi chắc là tắt đi được rồi, chỉ được để lại các kênh cho trẻ em mà thôi.
Cuối cùng thì anh cũng hiểu được lối suy nghĩ của A Lễ rồi, nhưng anh lại không thể hô biến ra một chị dâu cho cậu bé được.
Nên chỉ có thể thở dài rồi giải thích: "Bạn tốt của anh hai cũng là người mà A Lễ rất thân thiết mà."
"Nhưng mà anh hai nói mình không có bạn bè gì cả mà." A Lễ nghiêm túc nói.
"Hiện tại anh có rồi mà." Từ Tư Niên nói.
A Lễ suy nghĩ một chút vẫn lắc đầu: "Nhưng bạn bè thì cũng xấu xa mà, giống như bạn của bố đó, chẳng ai là người tốt cả."
Từ Tư Niên: "..."
Giọng nói của A Lễ nhất thời trầm xuống, tâm trạng cũng hạ xuống rất thấp.
Cậu ghé đầu vào bả vai Từ Tư Niên mà rơi nước mắt lã chã: "Anh hai không cần kết bạn đâu."
Thứ mà Lâm Nhiễm không muốn nhìn nhất chính là cảnh một đứa bé khóc như vậy.
Hơn nữa Từ Tư Lễ lớn lên da thịt trắng nõn giống như búp bê sứ vậy, lúc khóc âm thanh cuối kéo dài ra nên nghe đau lòng vô cùng.
Cô đã bị cậu nhóc này làm cho mềm lòng nên lập tức trấn an: "Bé đừng lo, chị không phải bạn của anh hai em đâu."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Từ Tư Niên, Lâm Nhiễm mặt không đỏ, lòng không động nói: "Chị là chị dâu của em."
A Lễ không tin được vào tai mình mà nhìn về phía cô, trước khi mở lời còn có chút nghèn nghèn trong cổ họng: "Có...!đúng là như vậy không?"
Lâm Nhiễm điên cuồng gật đầu lia lịa: "Đúng!"
Từ Tư Lễ không tin nên quay đầu lại hỏi Từ Tư Niên: "Anh hai, có phải vậy không?"
Mũi của cậu vì khóc mà đỏ ửng cả lên, Từ Tư Niên giúp cậu bé lau nước mắt.
Đang định mở miệng nói là không phải thì lại thấy Lâm Nhiễm đang cật lực nháy mắt với anh, dùng khẩu hình nói với anh: "Đúng vậy."
Trong ánh mắt khẩn thiết của Từ Tư Lễ, Từ Tư Niên gật gật đầu, miễn cưỡng nói ra một câu.
Ngay sau đó, Từ Tư Lễ phồng má: "Vậy chúng ta tới nhà của chị dâu đi, được không ạ?"
Từ Tư Niên gật đầu: "Được thôi."
Lâm Nhiễm cười: "Đi thôi, cùng chị về nhà để anh hai ở đây dọn dẹp nhà cửa nha? Như thế thì em mới có phòng sạch sẽ để ngủ vào buổi tối được chứ."
Từ Tư Lễ gật đầu, thuận thế mà trượt từ trên người Từ Tư Niên xuống.
Lâm Nhiễm nắm tay cậu, A Lễ cũng không có chút phản kháng nào cả.
Nhưng chỉ một giây sau, A Lễ liền đặt tay cô và Từ Tư Niên lại với nhau.
Cô và Từ Tư Niên hai mắt nhìn nhau, Từ Tư Niên theo bản năng rụt tay lại, nhưng A Lễ lại rất nghiêm túc mở tay anh ra, một lần nữa phủ lên mu bàn tay Lâm Nhiễm, sau đó cậu bé rút tay ra, rất nghiêm túc nói: "Trên TV nói người thích nhau đều phải nắm tay."
Lâm Nhiễm: "..."
Từ Tư Niên: "..."
Thực sự, lần này về nhà sẽ cắt luôn mạng ở ti vi đi, không thể để như này được nữa.
Nhưng cuối cùng Từ Tư Lễ cũng theo Lâm Nhiễm, Từ Tư Niên cũng trở về thu dọn đồ đạc trong nhà, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Lâm Nhiễm ra ngoài một chuyến lại mang về một đứa bé đáng yêu, Thang Hân Dịch cảm thấy rất tò mò, nhưng cô ấy vừa qua thì A Lễ ngay lập tức đã trốn sau lưng Lâm Nhiễm.
Không cho cô ấy tới gần nửa bước.
Thang Hân Dịch mệt mỏi, cũng lười trêu chọc cậu, nên nằm ườn trên sô pha nhìn Lâm Nhiễm ở đó dỗ dành cậu bé.
Thật ra Từ Tư Lễ rất ngoan, cậu bé đến môi trường xa lạ này cũng không làm loạn.
Lâm Nhiễm cầm đến cho cậu một đống đồ ăn vặt nhưng Từ Tư Lễ chỉ lắc đầu: "Em vừa mới ăn cơm xong rồi."
"Không sao" Lâm Nhiễm sờ sờ đầu cậu, cảm giác mái tóc xoăn nhỏ sờ lên quả thật không tệ, cô cười nói: "Cơm là cơm còn đồ ăn vặt là đồ ăn vặt mà, ăn cơm xong cũng có thể ăn vặt."
Từ Tư Lễ nhìn cô: "Ồ."
Mặc dù cô không biết logic là gì, nhưng nó nghe có vẻ hợp lý.
Tuy nhiên, cậu cũng chỉ ăn một chút, sau đó lắc đầu nói: " Em không ăn được nữa rồi, anh hai nói là ăn nhiều sẽ không thoải mái."
Lâm Nhiễm: "Vậy thì được rồi."
Sau đó, cô lại lấy đồ chơi của mình ra, đều là những đồ mà lúc trước cô mới chuyển tới rảnh rỗi nên liền mua một ít đồ chơi trí tuệ từ trên mạng, ví dụ như Hoa Dung Đạo (Câu đố truyền thống liên quan đến cách trượt các khối gỗ, dựa trên một tập phim trong Tam Quốc Chí), Cửu Liên Hoàn các loại, còn có mấy loại cờ vua.
Nhưng chỉ cần tụ tập cùng Thang Hân Dịch thì hoạt động giải trí của mọi người chính là mở điện thoại di động lên và chơi trò chơi.
Những thứ này dường như không có cách nào mà tháo ra được.
Có vẻ như Từ Tư Lễ rất hứng thú với những thứ này, cậu bé cầm lấy Cửu Liên Hoàn hỏi: "Chị dâu, đây là cái gì vậy ạ?"
Lâm Nhiễm: "Cửu Liên Hoàn, em phải đem những vòng này đặt đều xuống, sau đó còn có thể mang cái này lên, nhưng cũng cần quy luật đó."
Bây giờ ở trên mạng có rất nhiều hướng dẫn nhưng Lâm Nhiễm xem đi xem lại mấy lần vẫn không học được, đến nay vẫn chưa tìm được cách phá giải hoàn chỉnh.
Từ Tư Lễ nhìn chằm chằm vào bộ đồ chơi trước mắt một chút rồi thấp giọng nói: "Em nghe nói cái này có thể dùng dao chặt ra đó."
Lâm Nhiễm: "Em nghe ở đâu ra vậy?"
"Ở trên ti vi ạ." A Lễ nghiêm túc nói: "Một anh trai cho bạn nữ cầm Cửu Liên Hoàn, bạn nữ cầm dao bổ một cái ra luôn khiến cho anh trai kia cảm thấy cô ấy vô cùng đỉnh."
Lâm Nhiễm: "..."
Cốt truyện này quả thực rất quen thuộc.
Cô dường như đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi.
Hóa ra nó giống với bộ phim truyền hình mà cô đã xem hồi cấp hai.
Cô nhìn sắc thái không chút gợn sóng của A Lễ thì không khỏi giật giật khóe miệng.
Liệu cô có nên khuyên Từ Tư Niên đổi ti vi của A Lễ thành kênh trẻ em hay không nhỉ?
Nhưng A Lễ cũng chỉ nói một câu, sau đó lại chẳng nói thêm gì, bởi vì cậu bé đang mải mê ngồi tìm cách giải Cửu Liên Hoàn.
Tiếng va chạm của vòng sắt vang lên bùm bùm.
Sau đó không quá ba phút thì bộ gọng và vòng ở giữa liền tách ra, biến thành hai bộ phận tách rời, mà Lâm Nhiễm nhìn tay Từ Tư Lễ xuất hiện những động tác vô cùng đáng nể.
Thang Hân Dịch nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O, chậc một tiếng cảm thán: "Thần đồng nhí."
Sau đó với tốc độ rất nhanh thì Từ Tư Lễ lại ấn nó lên trên.
Ngay sau đó là Rubik, Hoa Dung Đạo, Sudoku.
Từ Tư Lễ không nói thêm lời nào, giống như một người bị hãm trong thế giới trò chơi vậy.
Cậu chỉ mất bốn mươi giây để giải khối rubik, tạo ra bảng Sudoku chỉ trong ba phút, hơn nữa còn đủ các thể loại khác nhau.
Thang Hân Dịch nhận được điện thoại của anh trai cô ấy nên rời đi, còn Lâm Nhiễm ngồi đó vẫn ở bên cạnh Từ Tư Lễ.
Chỉ thấy cậu bé không ngừng thay đổi tư duy của bản thân.
Những con số khô khan mà cô chẳng thể hiểu nổi thì một khi đến chỗ Từ Tư Lễ khẳng định là không đến năm phút sẽ được giải quyết gọn gàng.
Mà chẳng mất nhiều công sức.
Cách hơn một tiếng đồng hồ, Từ Tư Lễ lại chơi cờ với Lâm Nhiễm.
Từ cờ ngũ tử, cờ nhảy đến cờ vua, chỉ cần Lâm Nhiễm nói cho cậu nghe qua cách chơi một lần thì Từ Tư Lễ nhất định có thể rất nhanh đã hiểu được.
Sau đó đánh cho cô thua bét nhè không có chút nương tay nào.
Lâm Nhiễm: "..."
Cô cảm thấy trí thông minh của mình đang bị xúc phạm.
Vì thế cô lấy ra hai chiếc điện thoại di động của mình, đưa cho Từ Tư Lễ một chiếc, sau đó mở trò vinh quang vương giả ra.
Trong trò chơi này, cô có thể chơi thắng ở bất cứ đâu, dựa vào kỹ năng của mình thăng lên vương giả, nhưng Từ Tư Lễ vẫn là một con gà nên không biết chọn tướng như thế nào.
Cô cảm thấy rằng chơi trò này sẽ giúp cô lấy lại được những tôn nghiêm mà bản thân mình vừa đánh mất khi nãy.
Bởi vì sợ A Lễ nhìn ra được ý định của bản thân mình nên Lâm Nhiễm đã rủ cậu bé chơi đồng đội chứ không solo một một.
Năm phút trước, tướng Ngộ Không của Từ Tư Lễ chơi bị đánh tơi bời, Lâm Nhiễm vẫn nói rằng để chị bảo vệ em! Nhưng thường thường khi còn chưa kịp bảo vệ thì đối phương đã đánh chết A Lễ rồi, cô chỉ có thể giả vờ thương tiếc nói rằng: "Haizz, thật sự là chẳng may mắn chút nào."
Nhưng năm phút sau, Từ Tư Lễ lại trở thành người cầm đầu trong nhóm pháp sư của đối phương.
Sáu phút...
Bảy phút...
Mười lăm phút...
...
Team của họ đã giành chiến thắng.
MVP là Từ Tư Lễ.
Lâm Nhiễm ngồi trên sofa không thể bình tĩnh được, cô nhìn Từ Tư Lễ: "Gen nhà em đều đáng sợ như thế này à?"
Từ Tư Lễ mơ hồ lắc đầu: "Là sao ạ?"
"Thì kiểu là...!em thông minh như thế, anh trai em có biết không?" Lâm Nhiễm hỏi.
A Lễ phồng má bặm môi đáp: "Anh hai còn thông minh hơn em nhiều!"
Lâm Nhiễm: "..."
"Khi bọn em chơi trò chơi thì anh ấy đều giỏi hơn em." A Lễ nói.
Lâm Nhiễm hứng thú: "Hai người chơi gì thế?"
A Lễ: "Cờ vây này, Tam quốc sát này có cả đại cát đại lợi nữa."
"Đại cát đại lợi là trò quái gì?" Lâm Nhiễm ngây ngốc hỏi.
"Nó là một trò chơi nhảy dù ạ." Anh Lễ nói: "Mỗi lần anh hai chơi đều thắng rất nhiều người."
Lâm Nhiễm: "..."
Ồ, đó là gà.
Từ Tư Lễ lôi kéo cô chơi thêm hai trận Vương Giả Vinh Diệu, cô đã chấp nhận được sự thật rằng Từ Tư Lễ rất thông minh, vậy nên an tâm ngồi đây làm con cá mặn chờ cậu kéo đi mà thôi.
Sau khi chơi xong hai ván, Từ Tư Lễ chủ động thoát trò chơi: "Hôm nay em chơi đủ rồi, không được chơi nữa."
Lâm Nhiễm lấy lại điện thoại di động, bên Từ Tư Niên đúng lúc cũng xong việc tới đón A Lễ, tiện thể còn mua một ít hoa quả.
Lúc đưa cho Lâm Nhiễm vô cùng mất tự nhiên, rất dễ dàng để phát hiện ra rằng anh khó thích ứng được với những kiểu xã giao như thế này.
Lâm Nhiễm lại cười rồi khoát tay: "Không sao, hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau thôi mà."
"A Lễ, sau này em vẫn có thể đến nhà chị chơi nha."
Từ Tư Lễ kéo tay anh hai, gật gật đầu với cô: "Cảm ơn chị dâu ạ."
Lâm Nhiễm đỏ mặt, ngượng ngùng cười một tiếng: "Không sao đâu."
Chỉ thấy A Lễ rất nghiêm túc nhìn về phía Lâm Nhiễm: "Chị dâu có muốn đến nhà em xem thử không ạ?".