Xe Maybach sang trọng khiêm tốn lái yên ổn trên đường, trong xe tràn đầy khí lạnh.
Triệu Trác Thành ngồi ở hàng ghế sau, lướt lướt iPad, môi mỏng mím chặt, trong mắt lộ ra tia nguy hiểm: "Đi điều tra."
Trợ lý ngồi ở ghế phụ dè dặt hỏi: "Điều tra...!điều tra cái gì?"
"Phu nhân..." Triệu Trác Thành đang nói thì dừng lại một chút, thói quen đã được gây dựng hai năm trời thật sự không phải là có thể thay đổi ngay được, sau vài giây im lặng, anh lạnh lùng nói: "Mấy ngày nay Lâm Nhiễm đã làm những gì, đã gặp những ai, tôi đều muốn biết."
Trợ lý: "Vâng."
Mặc dù ngón tay thon dài của Triệu Trác Thành lướt trên iPad, nhưng trong lòng lại không yên, nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi lại thấy tức giận.
Người phụ nữ đó sao lại làm điều đó với anh?
Đá xe của anh, còn trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ hoàn toàn vô cảm với anh, lẽ nào hai năm qua cô ấy đều là đóng kịch sao? Luôn giả vờ yêu mình để lẻn vào nhà họ Triệu, nhưng lợi ích mà cô mang lại cho nhà họ Triệu quả thực là không thể đong đếm được, cô làm vậy hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.
Vì vậy, cô ấy nhất định là yêu mình.
Kiểu người yêu đến chết đi sống lại, nên mới đối với sự ra đi của mình mà đau buồn như vậy.
Hơn nữa tình yêu trong mắt một người là không thể khống chế được.
Lâm Nhiễm trước kia nhìn anh trong mắt tràn đầy yêu thương và sùng bái, tuy rằng ánh mắt kiểu đó khiến anh cảm thấy rất chán ghét, nhưng đối với bất kỳ một người đàn ông bình thường nào mà nói đều rất hưởng thụ.
Vậy thì, bây giờ chỉ có hai khả năng.
Một là ai đó đã đóng giả Lâm Nhiễm để đòi ly hôn với anh, hơn nữa đưa ra biết bao nhiêu yêu cầu vô lý, hai là Lâm Nhiễm đang lạt mềm buộc chặt.
Cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, sau đó giả vờ không yêu anh để khiến anh hồi tâm chuyển ý.
Triệu Trác Thành tốt nghiệp trường danh tiếng, từ nhỏ đã thông minh, liên tiếp vượt cấp lên lớp, lại là người theo chủ nghĩa duy vật tuyệt đối vậy nên hoàn toàn bỏ qua khả năng thứ nhất, duy nhất chỉ còn lại là khả năng thứ hai.
Lạt mềm buộc chặt?
Ah.
Khóe môi Triệu Trác Thành cong lên, lộ ra một nụ cười khinh thường: "Phụ nữ."
Trợ lý vẻ mặt mông lung, quay đầu lại hỏi: "Sao ạ?"
Triệu Trác Thành lúc này mới nhận ra mình đã nói ra kết quả suy nghĩ của mình, lập tức nghiêm mặt lại, hồi phục lại trạng thái tổng tài bá đạo lạnh lùng, liếc mắt nhìn trợ lý một cái, trợ lý lập tức quay đầu đi, không nhìn anh nữa.
Mà Triệu Trác Thành vừa nghĩ Lâm Nhiễm sau khi cùng đường bí lối dùng tới thủ đoạn lạt mềm buộc chặt với anh, anh liền cảm thấy ngu không ai bằng.
Loại phụ nữ này đúng là không có não.
Cả đời này không thể xứng với anh được.
Vừa nghĩ tới đây, điện thoại vang lên, hiển thị người gọi đến là "Tiểu Ngư Nhi".
Vẻ mặt Triệu Trác Thành lập tức trở nên dịu dàng, mặt mũi đều hiện lên tia mềm mại, anh đợi chuông reo hai lần rồi mới nhấc máy, giọng nói ấm áp: "Alo?"
"Cậu đang ở đâu vậy?" Đầu bên kia của điện thoại truyền tới giọng nói yểu điệu.
Đó không phải là kiểu yểu điệu làm ra vẻ, mà là bẩm sinh mang theo một chút tinh thần, lúc nói chuyện bất giác mà phát ra sự mềm mại, nũng nịu vừa đủ, khiến người nghe cảm thấy rất dễ chịu.
"Ở trên xe." Triệu Trác Thành thành thật trả lời: "Trên đường về công ty."
"Ừm ~" Đầu dây bên kia ngập ngừng một chút: "Hôm nay là ngày tôi đóng máy."
Triệu Trác Thành sững sờ vài giây, bóp nhẹ ấn đường: "Xin lỗi."
"Bỏ đi." Tiểu Ngư Nhi cười cười, nhưng trong tiếng cười ngắn ngủi lại có chút nghẹn ngào: "Tôi biết cậu bận, không phải lo cho tôi, tối nay cùng đạo diễn và mọi người ăn cơm xong, ngày mai tôi về Ninh Giang rồi~ Nếu thuận tiện thì chúng ta gặp nhau, nếu không tiện thì...!cũng không sao cả."
Cô vừa nói vừa cười, nhưng càng nói, tiếng nghẹn ngào càng rõ, khiến người ta nghe được lại cảm thấy có chút thương tiếc.
Triệu Trác Thành lập tức nhẹ giọng xoa dịu: "Bảo bối, tôi có thời gian, chỉ cần chị tìm tôi, tôi đều rảnh, là lỗi của tôi, tôi quên mất ngày chị đóng máy, mấy ngày nay luôn bận chuyện ly hôn, đợi qua khoảng thời gian này, tôi sẽ ở bên chị, được không?"
"Ừm." Giang Tiểu Ngư trầm giọng đáp lại, sau đó cố nặn ra một nụ cười: "Không sao đâu.
Chuyện ly hôn của anh thế nào rồi?"
"Sắp xong rồi." Triệu Trác Thành nói: "Lâm Nhiễm đột nhiên như biến thành một người khác, có hơi khó giải quyết."
"Vậy sẽ rất khó sao?" Giang Tiểu Ngư giọng nói buồn rầu hỏi, còn chưa để Triệu Trác Thành kịp trả lời, cô đã tự trả lời mình: "Nếu khó thì đừng ly hôn nữa, sau này tôi sẽ không tới quấy rầy cậu nữa, trở lại thực sự là lỗi của tôi."
Vừa nói, cô lại vừa nức nở: "Lúc đầu ở nước ngoài tôi thực sự nhớ cậu rất nhiều, giờ mới trở về gặp một chút, thực sự không muốn xuất hiện trong thế giới của cậu nữa.
Với tôi cậu là một chuyện ngoài dự kiến, với cậu tôi chỉ là một gánh nặng.
Tôi không nên trở về, nếu tôi không trở lại, cậu cũng không nhất thiết phải ầm ĩ với người nhà tới như vậy, Trác Thành...!Tôi xin lỗi."
"Tiểu Ngư Nhi!" Triệu Trác Thành lạnh lùng quát lên: "Tôi không cho phép chị nói như vậy!"
"Vốn dĩ chính là như vậy." Khương Tiểu Ngư khịt khịt mũi: "Người giống như tôi vốn dĩ hoàn toàn không nên ở bên cạnh cậu, mọi người đều không coi trọng, cho dù cậu yêu tôi, tôi cũng yêu cậu, chúng ta thế nào cũng sẽ không ở bên nhau được."
"Không đâu!" Triệu Trác Thành nói chắc như đinh đóng cột: "Chị đừng suy nghĩ linh tinh nữa, bây giờ tôi sẽ đi Hoành Điếm, tôi đi tìm chị."
"Lúc đầu nếu không phải vì Lâm Nhiễm, chúng ta đã không chia tay." Trong lời nói của Triệu Trác Thành có chút tàn nhẫn: "Tôi không cho phép chị coi thường bản thân! Trong mắt tôi, chị tốt hơn tất cả những người phụ nữ trên thế giới này! Phụ nữ giống như Lâm Nhiễm mới không xứng với tôi, tôi nhất định sẽ ly hôn với cô ấy, sau đó sẽ cho chị một hôn lễ hoành tráng khiến phụ nữ trên toàn thế giới phải hâm mộ."
——
Cổng trường Đại học Ninh Giang.
Hai bóng dáng cao gầy đứng sánh vai ở cổng trường, đã không còn nhìn thấy đuôi xe Maybach nữa nhưng Lâm Nhiễm nhịn không được phỉ nhổ nói: "Thật sự coi mình là người sao."
Lâm Diễm ở bên cạnh đáp lời: "Lẽ nào còn là cái gì?"
"Chó á!" Lâm Nhiễm hừ lạnh: "Hoặc là một người giấy."
Cái dạng gì thì đều là chuyện của tác giả.
"Hả?" Lâm Diễm cau mày nhìn cô.
Lâm Nhiễm: "Thằng đàn ông chó má, danh bất hư truyền."
Lâm Diễm khoanh tay nhìn cô: "Lúc đầu chị theo đuổi theo anh ấy đâu có nói như vậy."
Lâm Nhiễm nở một nụ cười chết chóc với cậu ấy: "Lúc đó nhỏ tuổi lông bông không hiểu chuyện, bây giờ chị đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi còn không được sao?"
"Ừ." Lâm Diễm gật đầu, sau đó im lặng.
Lâm Nhiễm lại mắng linh tinh một câu: "Đầu óc không tốt cũng không chữa trị, chỉ biết làm hại nhân gian."
Sau đó đứng đấy, bóng người được bao bọc dưới nắng, bên cạnh không ít người lướt qua, không ngừng có người ném ánh mắt nhìn bọn họ, nhưng bọn họ đều coi như không có gì.
Năm phút sau, Lâm Nhiễm bị nắng chiếu tới mức có chút choáng váng, giơ tay chắn mặt trời, quay đầu lại, phát hiện Lâm Diễm vẫn còn ở đó, cô nhíu mày: "Sao em còn chưa đi?"
Lâm Diễm nhìn cô, bàn tay to tùy ý gõ lên đầu cô, sau đó cứ thế che chắn trên đầu cô, giúp cô che được nhiều ánh nắng mặt trời hơn: "Chị mất trí sao?"
"Không phải em biết từ sớm rồi sao?" Lâm Nhiễm hùng hồn trả lời: "Tai nạn xe đụng vào đầu".
"Tối hôm qua cũng bị tai nạn à?"
Lâm Nhiễm: "..."
——
Trong một tiệm đồ uống.
Lâm Nhiễm mua hai cây kem và hai cốc đồ uống lạnh từ quầy, quay lại nhìn Lâm Diễm, tên nhóc không có chút ý tứ muốn tới giúp đỡ, vì vậy cô chỉ đành cầm đồ uống qua trước rồi mới đến lấy kem sau.
Đã nói mời Lâm Diễm đi ăn kem, gặp được Từ Tư Niên rồi lại cãi nhau với Triệu Trác Thành, Lâm Nhiễm gần như quên mất, trong ánh mắt khinh thường của Lâm Diễm ở cổng trường cô mới từ từ nhớ ra.
Sau đó liền tới quán đồ uống có tiếng ở trước trường.
Lâm Nhiễm đã sử dụng nhóm nào đó để tra ra được.
Bối cảnh được miêu tả trong cuốn sách này không khác gì thế giới mà cô đang sống, chỉ là thay đổi thân phận mà thôi, nhiều tiền hơn chút...!mà thôi.
Cuộc sống của tất cả những người bình thường giống hệt như những gì cô thấy hàng ngày trước đây.
Tất cả các ứng dụng ở đây cũng có.
Lâm Diễm uống một ngụm nước lạnh, ánh mắt quét lên người Lâm Nhiễm một vòng, không nhịn được bật cười.
"Em cười cái gì vậy?" Lâm Nhiễm vừa ăn kem vừa hỏi.
"Chị tự tin thật đấy." Lâm Diễm khoanh tay nhìn cô "Ngay ở cổng trường, chị có thể nói lời như vậy với Triệu Trác Thành, Lâm Nhiễm, chị không phải là chị nữa rồi."
Lâm Nhiễm chớp mắt, nuốt miếng kem lạnh xuống rồi chống cằm nhớ lại.
"Chị quả thực là người mà cả đời này anh ta sẽ không bao giờ có được nữa." Lâm Nhiễm vô tội hỏi: "Có vấn đề gì sao?
"Hả?" Lâm Dực cười khẽ: "Người?
Lâm Nhiễm đột nhiên ho nhẹ một tiếng, lỗ tai có chút đỏ lên, nhưng vẫn ngẩng đầu không chút sợ hãi nói: "Tiên nữ."
Nụ cười trào phúng của Lâm Diễm quá chướng mắt, Lâm Nhiễm hừ lạnh một tiếng: "Nhan sắc này của chị lẽ nào không xứng với từ tiên nữ sao? Một người như anh ta còn có thể coi mình là trung tâm của vũ trụ, là yếu tố mấu chốt xoay chuyển toàn thế giới, chị không mạnh hơn anh ta à? "
Lâm Diễm: "..."
"Chị đúng thực là tiên nữ mà cả đời này anh ta không đáng có được." Lâm Nhiễm vẫn đang ăn kem, không muốn tiếp tục nói về chủ đề liên quan tới Triệu Trác Thành.
Tên của người này nghe là mắc ói, không thích hợp nhắc tới lúc đang ăn, dứt khoát chuyển chủ đề nói chuyện: "Không phải em đi rồi sao, sao lại tới tìm chị?"
"Chị chắc chứ?" Lâm Dực trợn tròn mắt: "Sinh viên nghỉ lễ đều về cả rồi, trường học chỉ mở cổng bắc thôi, em không đi từ đó thì đi từ đâu?
Lâm Nhiễm: "..."
Là cô lại tự mình đa tình.
Lúc này giữa hai người hoàn toàn im lặng.
Lâm Nhiễm không thân với Lâm Diễm, cô cũng không phải là một người có tính cách đặc biệt thân thiện, bây giờ đối với Lâm Diễm như một người xa lạ cô cũng không biết phải nói gì được, nhất là trong tình huống cô có thể cảm nhận rõ ràng Lâm Diễm không thích cô cho lắm.
Mà Lâm Diễm và Lâm Nhiễm vốn dĩ đã ít giao tiếp.
Hai năm nay luôn trong tình trạng yên tĩnh, lời nói qua lại cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ cãi vã thì là dùng dao đâm nhau, ai đâm trúng được vào chỗ yếu của đối phương, đâm càng sâu càng đau thì người đó thắng.
Vì vậy, bây giờ là trạng thái hòa bình hiếm thấy giữa hai chị em.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhiễm đột nhiên hỏi: "Nam sinh hôm nay em có quen không?"
"Ai?" Lâm Diễm đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.
"Từ Tư Niên." Lâm Nhiễm nói: "Hôm nay thi anh ta ngồi với chị."
"Quen.
Hồi sinh viên năm nhất có chơi bóng rổ cùng nhau, nhưng sau đó không liên lạc nữa." Lâm Diễm nói: "Anh ấy rất đẹp trai."
Lâm Nhiễm: "Ừ."
Lâm Diễm: "Nhìn trúng rồi à?"
Lâm Nhiễm: "???"
Lâm Diễm: "Khi nào thì chị mới sửa được cái tật mê trai của mình thế?"
Lâm Nhiễm: "???"
Lâm Diễm đã tự tạo ra một cảnh tượng lớn trong đầu mình, cậu ấy lắc đầu bất lực: "Bỏ đi.
Lâm Nhiễm, sớm muộn gì chị cũng sẽ thua trong tay bọn đàn ông thôi."
Vẻ mặt Lâm Nhiễm sững sờ: "Không phải đã từng thua rồi sao?"
Lâm Diễm trừng mắt nhìn cô: "Chị cũng biết."
Lâm Nhiễm: "..."
Còn không thì sao? Cô đâu có ngốc.
Lâm Diễm lại cảnh cáo cô vài câu nữa nhưng Lâm Nhiễm đều không để trong lòng, hỏi Lâm Diễm có phương thức liên lạc với Từ Tư Niên không.
Kết quả là Lâm Diễm nói cả đội bóng rổ không có ai có phương thức liên lạc của anh ta, bởi vì lúc mới lên đại học, anh ấy không chơi WeChat.
Sau đó Lâm Diễm tức giận bỏ đi.
Chỉ còn lại Lâm Nhiễm một mình uống đồ uống lạnh trong tiệm.
Nhìn đám người thưa thớt ngoài cửa sổ, trong lòng cô không tránh khỏi cô đơn.
Mở điện thoại ra tìm kiếm ba chữ "Từ Tư Niên", vẫn là kết quả trước đó.
Lâm Nhiễm nghĩ, tìm kiếm: Làm thế nào để lập Baidu baike?
——Làm sao để tạo siêu thoại cá nhân trên Weibo?
——Làm thế nào để lập fandom?
Rất nhanh, Từ Tư Niên đã có Baidu baike thuộc về riêng anh ta.
Mà ID Weibo của Lâm Nhiễm là "Từ Tư Niên là một tia sáng", cô bắt đầu lập siêu thoại*, đăng ký tài khoản để lập fandom.
Muốn làm một cô gái truy tinh*, phải học từ bước đầu tiên.
Truy tinh*: theo đuổi thần tượng
Siêu thoại*: Những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, thu hút sự quan tâm của nhiều người..