Dùng Tiền Không Giảm Lại Còn Tăng Có Song Hệ Thống Ta Đây Vô Dịch


Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, khiêu chiến tự do đã sắp bắt đầu.

Đệ tử Danh dự, môn khách, còn có các đệ tử Hạch tâm lại hội tụ với nhau thêm một lần nữa.

Lần này, đám người Mặc Tiêu Tiêu cùng Lục Trường Ca cũng tới, bọ họ ngồi ở chỗ cao lẳng lặng quan chiến.

Mà trên vị trí đối ứng với bọ họ cũng ngồi đấy mấy người có khí tức cường đại, dáng vẻ bất phàm, hẳn là nhân vật lĩnh quân của đệ tử Hạch tâm.

Dưới sự tọa trấn của nhiều vị đại lão, khiêu chiến tự do chính thức bắt đầu.

Nhảy ra sân đầu tiên là một vị đệ tử Hóa Thần hậu kỳ thuộc hàng ngũ đệ tử Hạch tâm, vẻ mặt hắn cao ngạo, cũng không nói rõ bản thân muốn khiêu chiến ai, mà là lớn tiếng tuyên bố bất kỳ môn khách nào tới cũng được.

Bộ dạng khinh thường quần hùng của hắn nháy mắt khiến cho hàng ngũ đệ tử Danh dự bên này dấy lên lửa giận.

Một vị đệ tử Danh dự thuộc Tây Phong lập tức phái ra môn khách của mình, thực lực cũng là Hóa Thần hậu kỳ.

Hai người đối diện trong sân, chiến đấu hết sức căng thẳng.

Đường Thiên phát hiện, lần chiến đấu này phải kịch liệt hơn nhiều so với chiến đấu giữa môn khách trước kia, có thể nói là át chủ bài ném ra hết.

Xem ra song phương vẫn luôn xem nhau không vừa mắt, tâm lý hai bên đều ẩn giấu hỏa khí.

Vị môn khách này có thực lực vô cùng không tầm thường, đạo pháp thiên biến vạn hoá, quả thực là một trận thịnh yến thị giác.

Thế nhưng tên đệ tử Hạch tâm kia cũng không kém, tuy hắn chỉ tu luyện ba bốn môn đạo thuật, nhưng mỗi một môn đều đạt đến cảnh giới Tiểu thành trở lên, không hề rơi xuống hạ phong một chút nào.

Cuối cùng, môn khách vẫn là kỳ kém một chiêu, sơ ý để cho đối phương đắc thủ, thua trận.

"Ha ha, chiêu thức loè loẹt như vậy có làm được cái gì?""Tinh thông mới là chân lý!""Xem ra một ít người nói không sai, đám môn khách các ngươi quả nhiên chỉ là trò mèo.

"Sau khi đệ tử Hạch tâm thu được thắng lợi thì lại càng thêm cuồng ngạo.

Hơn nữa hắn còn yêu cầu tiếp tục khiêu chiến.

Điều này khiến hàng ngũ đệ tử Danh dự làm sao nhịn xuống được?Rất nhanh, bọn họ lại phái ra một tên môn khách càng mạnh hơn, mặc dù tu vi vẫn là Hóa Thần hậu kỳ, nhưng thực lực lại hơn hẳn người vừa rồi.

Không mất quá nhiều thời gian đã đánh bại tên đệ tử Hạch tâm kiêu ngạo kia.

"Xem ra các ngươi cũng chỉ có công phu miệng lưỡi là mạnh thôi.

""Loè loẹt.

"Lật về được một ván, môn khách lập tức cầm câu nói vừa rồi ném trở lại.

Sau đó, bên phía đệ tử Hạch tâm lại phái người ra sân.

Đủ loại thủ đoạn khác nhau khiến cho Đường Thiên xem đến hoa cả mắt.

"Vương huynh, ngươi nói không sai, khiêu chiến tự do quả thật là đặc sắc hơn rất nhiều.

"Đường Thiên vừa cười vừa nói.

Vương Tử Ngọc cười đáp:"Không sai đi.

""Mấy con hàng này vẫn luôn nhìn nhau không vừa mắt, oán khí rất lớn đây.

""Thật vất vả có được cơ hội chính diện giao phong, ai cũng không muốn dễ dàng buông tha.

"Đường Thiên gật đầu , hắn cũng nhìn ra tình trạng này.

Kỳ thật thân phận của song phương đều là đệ tử Hạch tâm, chỉ có điều một bên thì lựa chọn mượn nhờ tài nguyên từ bên ngoài, một bên lại lựa chọn chỉ dựa vào chính bản thân mình.

Ai đúng ai sai cũng khó mà nói được, dù sao hoàn cảnh của riêng mỗi người là không giống nhau.

Nhưng mà Đường Thiên phát hiện, thực lực của đệ tử Hạch tâm “thuần túy” bên kia, trên tổng thể vẫn là phải mạnh hơn một chút, thường khi môn khách vừa mới lật về được một ván thì ngay sau đó sẽ lại bị đối phương phản chế trở lại.

Từ tổng thể mà xem thì môn khách thua nhiều thắng ít.

"Môn khách có được nhiều tài nguyên, ta còn tưởng rằng bọn họ sẽ càng mạnh hơn một bậc đây.

"Đường Thiên nói ra.

Vương Tử Ngọc bĩu môi nói:"Tài nguyên là nhiều, nhưng đồng thời việc vặt vãnh khác cũng nhiều hơn.

""Bàn về lực chiến đấu chân chính tất nhiên không có cách nào so được với những tên điên chỉ một lòng tu luyện kia.

""Trên cơ bản mỗi một lần khiêu chiến tự do môn khách bên này đều sẽ là phương bị thua.

""Lần này còn khá tốt, có thời điểm thảm nhất bị ép tới ngay cả cơ hội thở cũng không có.

"Đường Thiên nhận đồng gật đầu.

Quả là như thế, về phương diện tu luyện, người tâm tư thuần túy càng có cơ hội leo lên vị trí cao hơn.

Tình hình tiếp sau cũng gần như những gì Vương Tử Ngọc nói.

Tuy lúc ban đầu môn khách có thể ganh đua một trận với đệ tử Hạch tâm, nhưng theo thời gian càng về sau thì bên trước càng hiển lộ ra vẻ mệt mỏi.

Mà phía đệ tử Hạch tâm thì mãnh nhân một tên tiếp lấy một tên, hơn nữa người sau còn càng mạnh hơn người trước.

Bị thua, đã thành kết cục đã định.

Nhưng Đường Thiên lại thấy hàng ngũ đệ tử Danh dự vẻ mặt ai nấy cũng rất bình tĩnh, xem ra quả thực là đã quen với loại cục diện này.

Sau khi thắng bại đã phân, tiếp đấy là các cuộc chiến thiên hướng về tính giải trí.

Hóa Thần trung kỳ, Hóa Thần sơ kỳ, thậm chí một số thiên tài Nguyên Anh kỳ cũng bắt đầu lần lượt lên đài.

Mà cuối cùng Đường Thiên cũng thấy được tiểu yêu nghiệt Vương Tử Ngọc nhắc tới kia.

Hoàng Trùng, mười sáu tuổi Nguyên Anh đại viên mãn.

Hắn cao ngạo hơn nhiều so với những đệ tử Hạch tâm khác, mặt mũi vênh váo dáng vẻ hung hăng, thái độ đối với hàng ngũ môn khách cực kỳ xem thường.

"Các ngươi cứ lên thoải mái, tới một tên ta làm một tên!""Trông bộ dạng nhỏ yếu kia của các ngươi, dắt tay nhau cùng lên cũng được, tiểu gia ta không ngại!"Hoàng Trùng nâng cao đầu lỗ mũi ngước trời, thái độ này khiến cho rất nhiều đệ tử Danh dự cùng môn khách đen mặt lại.

Tiểu tử này thật sự là quá càn rỡ!Nhưng mà bọn hắn cũng không đánh mất phong phạm, cũng không lấy lớn hiếp nhỏ, người được phái đi ra đều trong phạm vi Nguyên Anh kỳ.

Nhưng mà tiểu tử Hoàng Trùng này không chỉ có mồm miệng lanh lợi, thủ đoạn của hắn cũng là cực kỳ kinh người.

Cơ hồ tất cả người đi lên đều bị hắn nghiền ép một cách nhẹ nhõm, thậm chí là tu luyện giả đã chìm đắm nhiều năm ở Nguyên Anh đại viên mãn cũng phải thua trận.

Điều này khiến Hoàng Trùng càng thêm cuồng ngạo hơn.

"Ha ha ha, quá yếu!""Các ngươi có mặt mũi gì mà nhận lấy danh hiệu đệ tử Hạch tâm?""Dùng cùng một danh hiệu với các ngươi quả thực là sự sỉ nhục của ta!"Hoàng Trùng cười nhạo càn rỡ.

Sắc mặt các đệ tử Danh dự lại càng đen hơn, nhưng quả thật là không có biện pháp nào.

Dù sao người ta mới mười sáu tuổi, phái ra người hơn hai mươi tuổi đã là cao hơn rất nhiều.

Còn nếu phái Hóa Thần kỳ đi lên đánh bại hắn thì lại chả có ý nghĩa gì, thậm chì còn bị xem là trò cười.

Vậy phải làm sao bây giờ?Chỉ có thể bịt lỗ tai lại, coi như không nghe thấy gì thôi.

Đến loại cấp bậc này, ai mà không có được chút lòng nhẫn nại.

"Tiểu Tuyết, ngươi cảm thấy hắn thế nào?"Đường Thiên hỏi.

Cốc Tiểu Tuyết nghĩ nghĩ nói:"Xác thực rất lợi hại.

""Nhưng hắn quá kiêu ngạo, đôi lúc sẽ lộ ra chút sơ hở, vậy nên vẫn là có cơ hội.

""Đường thiếu, muốn ta đi lên không?"Đường Thiên lập tức khoát tay.

"Ta chỉ là người mới, vậy nên không gia trận náo nhiệt này.

""Vả lại cũng không có chỗ tốt gì.

"Loại chuyện làm náo động này vẫn là bớt đi một ít thì tốt hơn, tránh cho bị người khác ghen ghét, rất phiền phức.

Hắn không thích nhất chính là chuyện phiền phức.

Thế mà, dường như có người nghe được ý nghĩ nội tâm của hắn thì phải, hắn không thích chuyện phiền phức, nhưng phiền phức lại chủ động tìm tới cửa.

"Ha ha, không có người nào dám giao thủ cùng ta sao?""Đúng là một đám kém cỏi.

""Đường Thiên là tên nào, nghe nói ngươi rất có tiền, còn câu đi mất một sư muội thiên tài của chúng ta.

""Thế nào, có dám để cho nàng đi lên luyện tay cùng tiểu gia ta một chút không?"Hoàng Trùng lớn tiếng nói.

Đường Thiên: ? ? ?Đây đúng là người an phận ngồi trong nhà, nồi lại cứ từ trên trời đáp xuống.

Hôm nay hắn chỉ muốn sắm vai quần chúng ăn dưa mà thôi, sao vẫn cứ phải tìm đến trên đầu của hắn mới được?Hắn có nổi danh như vậy sao?Đường Thiên có chút nghĩ không thông, nhưng mà người ta đã cố ý chỉ mặt gọi tên, hiển nhiên hắn không thể lại tiếp tục trầm mặc tiếp.

"Ngươi là nói ta sao?"Đường Thiên lên tiếng.

Hoàng Trùng đưa mắt nhìn sang, khinh thường cười một tiếng, nói:"Tiểu gia đối với ngươi không có hứng thú.

""Một sư muội thiên tài của chúng ta bị ngươi thông đồng câu đi rồi có đúng không?""Ngươi có dám để cho nàng đi lên không? Tiểu gia ta muốn để mọi người hiểu được, đi theo đám đệ tử Danh dự các ngươi chỉ có phế đi đạo đồ, ngoài ra chẳng có được bất kỳ chỗ tốt nào!"Đường Thiên im lặng.

Đây thật là ý nghĩ của riêng bản thân Hoàng Trùng sao?Có lẽ.

.

.

Ánh mắt Đường Thiên liếc qua cao tầng ngồi phía trên, sau đó đáp:"Hẳn là ngươi đang nói đến Tiểu Tuyết.

""Nhưng nàng chỉ có Nguyên Anh trung kỳ, ngươi không cảm thấy có chút ức hiếp người khác sao?"Ngay khi hắn dứt lời, Tiểu Tuyết vội vàng truyền âm cho hắn:"Đường thiếu, không có vấn đề, ta có nắm chắc có thể chiến thắng hắn!"Đường Thiên hơi hơi lắc đầu, ra hiệu nàng không cần nói.

Đã dám đến gây chuyện, vậy thì phải cho ngươi một bài học nhớ đời mới đưuọc.

"Là có chút ức hiếp người khác.

"Hoàng Trùng khoát tay áo:"Như vậy đi, ta sẽ áp chế tu vi của mình về Nguyên Anh trung kỳ, hoặc là Nguyên Anh sơ kỳ cũng được.

""Đối với loại môn khách gày ếu này, cùng cảnh giới, tiểu gia ta có nhường một tay đi nữa thì vẫn nghiền ép được.

""Như thế nào, ngươi còn muốn lấy cớ nào khác không?"Đường Thiên hơi hơi cười một tiếng.

"Được.

""Tiểu Tuyết, vậy ngươi đi chơi đùa chút đi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui