Ban ngày, ánh nắng chói chang.
Đường Thâm dùng tay mới tháo băng cầm sạn hoa mặt cuối xuống đất lưng hướng lên trời.
Khương Thận Hành kế bên trộm lấy đậu MM trong tay áo —— hỏi thế gian, tình là chi, mà làm người không cưỡng được.
Đại ma đầu đả tọa trong phòng râm mát, bọn họ thì vất vả trồng hoa, đảo mắt đã hơn canh giờ, đừng nói mời cơm trưa, cả nước trà cũng chưa thấy!
Nhưng mắt thấy nam 1 nam 2《 Độ Huyết Kiếm 》 dẩu mông ngoan ngoãn xới đất, tâm lý cũng cân bằng rất nhiều.
Đối mặt hiện thực đi!
Xuyên thành một NPC mệnh mỏng như giấy, việc “Nam chính” nói, thì phải thành thật làm cho tốt!
Như vậy mới có cơ hội ôm đùi, sống sót trong thế giới trong sách này! Sẽ không bởi vì một câu “XX phái diệt môn” nên game over.
Cho nên, dù “Nam chính” ỷ vào hào quang, đầy đầu chỉ nghĩ “Đại ma đầu cách vách manh quá à”, chuẩn bị biến trò chơi cổ đại tiên hiệp lớn thành trò chơi đam mỹ dưỡng thành, anh cũng phải cảm ơn vận mệnh!
—— Khương Thận Hành không chút nghi ngờ thân phận “Nam chính” Đường Thâm.
Tuy “Nam chính” Cung Độ, Tần Dập luôn ẩn hiện dưới mí mắt, nhưng theo tuyến thời gian, cốt truyện 《 Thiên Diễn Kỷ 》 đã kết thúc, 《 Độ Huyết Kiếm 》 còn chưa bắt đầu, nói cách khác mọi người vừa không trong cốt truyện Tần Dập, cũng không trong cốt truyện Cung Độ.
Nếu đoạn thời gian này còn có một ‘nam chính’, dựa theo logic tiểu thuyết, người xuyên qua ——100% là nam chính?
Khương Thận Hành là nhân sĩ xuyên qua.
Nhưng anh rất tin mình chỉ là một BUG.
Người bình thường xuyên, đâu bao giờ xuyên thành một NPC cả tên đầy đủ cũng éo có?
Cho nên anh chỉ là pháo hôi mà thôi.
Đến nỗi xuyên qua thành nhân vật chính, đại khái phải như Đường Biên, diện mạo hảo khí chất Jack Sue bối cảnh hùng hậu, còn là kẻ tài cao gan lớn, chán đời đi gạ người từng là BOSS.
Nếu nói trong tay người này không cầm kịch bản của nhân vật chính, vậy còn ai có gan cầm?
……
Khương Thận Hành không hề hứng thú “Làm nam chính”.
Làm một NPC da giòn, chân lý sinh tồn của anh trong thế giới này rất đơn giản —— sống sót, ôm đùi, nghĩ cách về thế giới thật! Trong ba điều, đứng đầu đương nhiên là sống sót!
……
Đạo sinh tồn NPC, trọng điểm ở hai chữ “Điệu thấp”.
Bởi vậy, những ngày còn chưa gặp Đường Biên, Khương Thận Hành nhiều nhất ỷ vào ưu thế quen thuộc bản đồ của “Tổng giám đốc trò chơi”, đào vài bảo bối sau núi (chủ yếu là đào chút đồ ăn ngon), khiến cuộc sống tốt hơn.
Thời gian khác, chịu một chữ “Túng”, gì mà nhiệm vụ rời núi truyền tin, đi trong thành mua thuốc, thư từ nữ đệ tử đưa, từ chối hết!
Sợ không cẩn thận từ NPC bình thường biến thành NPC cốt truyện, giây sau kéo tử vong.
Khương Thận Hành xem ra, Đường Biên khi còn nhỏ khẳng định bị dạy quá nghiêm, chơi ít trò chơi, hoàn toàn không biết “Kịch bản thâm sâu” thế giới võng du.
Mỗi tiếng nói cử động, luôn vô thức tìm đường chết xúc phát kịch tình bốn phía, FLAG max, làm Khương Thận Hành ở bên toàn bộ hành trình run run run.
Cậu xem cậu xem —— trên đường đi gặp nữ đệ tử xinh đẹp khóc ở góc tường, còn dám không muốn sống đến dò hỏi?!
Được nhiệm vụ chi nhánh “Trợ giúp nữ đệ tử tìm túi tiền”, hoàn toàn không sợ nhiệm vụ “Tìm túi tiền” sẽ lộ chuyện nữ đệ tử và nam Ma giáo “Tương ái tương sát”, khiến chính đạo và Ma giáo tinh phong huyết vũ.
Mới mắng Cung Độ Lương Tiêu xong, thấy hắc y phi tặc thoáng hiện ở Tàng Bảo Các còn dám hô to “Nhóm đồ nhi đuổi theo!” Hoàn toàn không sợ “Đuổi theo phi tặc” sẽ kéo ra “Âm mưu bảo tàng”, khiến các phái giang hồ người tranh ta đoạt.
Lướt qua người đoán mệnh (Phong Diệp sơn trang hàng năm luôn có NPC đoán mệnh, Khương Thận Hành bây giờ cảm thấy giả thiết này quá vô logic), bị lão người mù lải nhải “Ma kiếm hiện thế, giang hồ đại loạn”, cư nhiên còn rất đồng tình bỏ tiền cho ông, hoàn toàn không sợ tiên đoán thành sự thật, làm toàn bộ thiên hạ trăm họ lầm than.
…… Đường Biên, cậu rõ ràng là thế ngoại cao nhân hành tẩu bên lưỡi dao!
Khương Thận Hành còn đang gom dũng khí để truyền thụ khoa học cơ bản cho Đường Thâm “Dừng! ngàn vạn đừng dẫm lôi RPG đó! Muốn giúp chuyển đồ thì phải nhận trước mặt nhiều người!”, lại nghe thanh niên hồng y buồn bã nói: “…… Khương tổng, nếu anh cũng thích Độc Cô tiền bối, vậy chúng ta cạnh tranh công bằng đi?”
“!!!”Khương Thận Hành suýt nữa tè ra quần.
“Không không không Đường Biên cậu đừng nói giỡn!”
Ôi mẹ ơi! Đừng nói tiểu nhân là thẳng nam, dù cong, cũng làm sao dám đoạt nam nhân với nam chính?
“Dám tranh với nam chính, hẳn phải chết FLAG? Dù bất tử cũng phải bye bye jj! Đường Biên tôi sở dĩ lấy lòng Độc Cô tiền bối, hoàn toàn bởi vì hắn là sự tồn tại còn cao hơn nam chính —— nữ chính nam a (lầm)! Tôi chỉ đơn thuần muốn ôm đùi hai người thôi a!”
Tôi thật sự sẽ không đoạt cái gì của cậu cả! Đường Biên à!
Đàn ông của cậu, em gái của cậu, bảo vật của cậu, vận khí của cậu, tôi chỉ đơn thuần muốn sống mà thôi! Chỉ cầu một cái chân thô mà thôi!
……
Trải qua một phen tẩy não “Cậu chính là nam chính” Khương Thận Hành, Đường Thâm vẫn nghi ngờ.
“…… Nếu tôi là nam chính, thì sao võ công và y thuật không cánh mà bay?”
“Giải thích đây là làm ruộng văn không cần võ công! Cậu ngẫm lại Vi Tiểu Bảo Vi Tước Gia! Võ công không quan trọng, chỉ cần IQ cao, hoàn toàn ngồi ổn cái ghế nam chính!”
“Nhưng tôi cảm thấy Khương tổng cũng rất giống nam chính, ách, hình như càng có tư cách hơn tôi?”
Khương Thận Hành tâm nói tôi đã đủ khổ bức, nam chính cậu đừng vùi dập tôi nữa a!
“Sách Đại Mẫu Thần, nhân vật NPC nam nào không phải lớn lên càng soái chết càng nhanh?”
Cho nên soái là nhược điểm! Nhược điểm! Nỗ lực trở thành phụ tá đắc không thể thiếu nam chính, mới không đến nỗi tùy thời nằm ngang giữa lộ!
“……”
“Đường Biên tôi nghĩ kỹ rồi.
Cậu xem ~ cậu quen thuộc cốt truyện lại có hào quang nhân vật chính, mà tôi quen thuộc bản đồ cơ quan bảo vật trò chơi, chúng ta song kiếm hợp bích, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được pháp bảo ‘ Đông Hoàng Chung ’ về thế giới thật!”
Đường Thâm sửng sốt.
Pháp bảo · Đông Hoàng Chung, là “Thiên Giới chi môn” trong sách Đại Mẫu Thần.
Đường Thâm nhớ rõ trong một lần hỏi đáp, “Sinh Khương Trà” đã từng hỏ Đại Mẫu Thần: “Trong sách không có Thiên giới, Đông Hoàng Chung sao mà dùng?”
“Đối với nhân vật trong sách, ‘Thiên giới’ thật ra chính là ‘ thế giới thật ’.
Cho nên ~ nếu trong sách có người có thể mở ra pháp bảo Đông Hoàng Chung, vậy hắn có thể đánh vỡ vách tường cản, xuất hiện trước mặt chúng ta.”
Khi đó, Đại Mẫu Thần trả lời như thế.
Tuy hẳn chỉ thuận miệng nói bừa, nhưng Đại Mẫu Thần thân là “Thần”, chưởng quản “Hết pháp tắc”.
Có câu kia, Đông Hoàng Chung tự nhiên trở thành pháp bảo duy nhất có thể liên kết thế giới thật —— quá logic!
“Nhưng Đông Hoàng Chung không phải đã ‘lưu lạc nơi nào, không còn hiện thế’?”
Nói huỵch tẹt là pháp bảo đã bị Đại Mẫu Thần ném rồi! Quỷ biết nó ở đâu? Nói đi tìm, độ khó có khác gì tìm được sư phụ Độc Cô Tịch Úc Trầm Ảnh, hoặc tà y Ân Mạc đâu.
“Yamete (đừng mà) ~ tôi nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ làm NPC ở vùng khỉ ho cò gáy này cả đời?” Khương Thận Hành bi thôi đập đầu xuống đất, Đường Thâm vội an ủi vỗ vỗ vai anh.
“Đừng nóng vội đừng nóng vội, dù sao tui ~ cũng muốn mang Độc Cô ra ngoài vân du, Khương tổng anh cũng có thể tiện đường đi tìm Đông Hoàng Chung cùng chúng tôi nha! Đến lúc đó phải mang theo Cung Độ và Lương Tiêu làm bảo tiêu, đảm bảo không ai dám khi dễ chúng ta!”
Ách, “Tiện đường”?
Khương Thận Hành lòng nói “Về thế giới thật” chẳng lẽ không phải ý định chung cả hai ta?
Nói thế Đường Biên…… Dường như không nghĩ về thế giới thật?
“Ừ, tôi không về.”
Khương Thận Hành nuốt nuốt nước miếng: “Đường Biên, vì ma đầu…… Người nhà cũng không cần?”
Đường Thâm cười khổ một tiếng, không nói tiếp.
……
Cửa gỗ kẽo kẹt, Độc Cô Tịch đả tọa xong, từ phòng nhỏ đi ra.
Khương Thận Hành nhìn về phía người nọ, cảm thán thật không hổ là nữ chính nam.
(lầm to)
Mặc dù mang một khuôn mặt quan tài nhưng vẫn tự mang ánh sáng nhu hòa.
Đúng vậy! Đại ma đầu tự mang ánh sáng nhu hòa! Một thân bạch y, thanh nhã cao gầy, cho dù vạt áo xẹt qua gạch ngói dưới đất vẫn cứ không dính bụi trần, ngay cả đi đường tóc dài cũng phiêu phiêu tuyệt đẹp không giống thường nhân.
Lóng lánh vạn phần!
Lam nhan họa thủy a.
Khó trách có thể khiến Đường Biên thần hồn điên đảo vứt bỏ thế giới thật.
Này nếu là em gái, ít nói cũng thuộc cấp bậc của Tiểu Long Nữ! Nếu thật là em gái —— Khương Thận Hành nghiêm túc tự hỏi khả năng nằm ngang giữa lộ của mình.
“Đừng đào nữa.
Ta…… Sẽ không trồng hoa cỏ nữa.”
Đường Thâm “Xoát” đứng dậy, mở to mắt vươn hai tay đầy bùn, cánh của gà mẹ che trước mặt đại ma đầu.
Y biết Độc Cô Tịch vì chuyện linh miêu chết lúc trước thương tâm, không dám nuôi vật sống; hiện giờ nếu cả hoa cỏ cũng nản lòng thoái chí không dám trồng, vậy chẳng phải……
“Tiền bối đừng như vậy a ~ Bọn Độ Nhi thật sự biết sai rồi! Ta bảo đảm, tuyệt đối sẽ không để người tiếp tục quấy rối! Ngươi xem, chúng ta vừa trồng cho ngươi hơn 50 bồn mới, toàn thuộc loại hoa quý báu, không quá mấy ngày sẽ nẩy mầm, giàn trồng hoa cũng sửa xong rồi, ngươi xem ——”
Giàn trồng hoa quả thực đã sửa được, nhiều thêm vài tầng, trên cây trúc bò dây mây mới rắn chắc hơn lúc đầu.
Từng bồn chậu gốm đặt bên trên, có lẽ sẽ chăm ra các loại hoa tươi đẹp.
Nhưng có ích lợi gì? Hoa nhỏ dại tỉ mỉ chăm sóc bị quăng ngã, bị dẫm thành bùn lầy trước mắt……
“…… Không phải những thứ lúc trước, ta không muốn.”
Đường Thâm thấy hắn ngạo kiều, vừa đau lòng vừa buồn cười, ôn nhu khuyên bảo.
Mà Khương Thận Hành làm NPC, biến thân thành thần trợ công!
Lấy tốc độ 11 giây 100m lao tới, ôm bồn hành lá xanh mượt trên cửa sổ Đường Lược Ngôn đến, điệu thấp —— đưa cho nam chính.
Ánh mắt Đường Thâm sáng lên: “Tiền bối ngươi xem! Những thứ lúc trước cũng không phải mất hết, chẳng phải còn một chậu hành lá ngươi chăm sóc sao?”
“……”
Thấy khuôn mặt lạnh như băng kia hơi động dung, gương mặt Đường Thâm lập tức lóe sáng lên.
Duỗi tay chấm nước trong bình sứ hoa sen, xoát xoát vẽ đôi mắt cái mũi cái miệng lên bình gốm hành lá.
“Tiền bối ngươi xem ~ nó đang cười với ngươi đó.
Đừng giận nữa được không?”
Mắt đen rạng rỡ nhìn chằm chằm Độc Cô Tịch chờ phản ứng, cánh tay lại bị chọc chọc.
Khương Thận Hành phía sau hiểu chuyện dâng lên một quyển 《 Đại Hạ Hoa Thảo Đồ Phổ 》.
Đường Thâm ngầm hiểu: “Tiền bối tiền bối, ngươi chắc còn chưa biết hoa chúng ta vừa trồng cho ngươi thuộc loại gì ha? Ngươi xem! Bồn trên cùng kia chính là Ngũ Sắc Đường Tân Tử trong sách này, rất đáng yêu đúng không? Trái cây vừa ngọt vừa cay, đã ăn ngon còn rực rỡ!”
“Bồn ở dưới, chính là Nguyệt Quang hoa này, ban đêm có thể chiếu sáng nhà ở, đã xinh đẹp còn thực dụng.
Ngươi nhìn đóa hoa này thướt tha biết bao, phiến lá còn trong suốt!”
Vừa muốn tiếp tục lật trang, lại bị Độc Cô Tịch đè lại.
“……”
Bên Nguyệt Quang hoa trong đồ phổ, vẽ một gốc cây Quỷ Đăng Lung đỏ rực.
A…… Đường Thâm nhớ tới dòng miêu tả Độc Cô Tịch còn ở Độc Tàm Giáo.
“Hành lang dây mây gấp khúc bò đầy trùng độc A Cổ Hạ nuôi, dưới hiên là hàng tá Quỷ Đăng Lung đỏ như máu”.
Tuy nói là Ma giáo, nhưng lại là “Ngôi nhà” duy nhất Độc Cô Tịch có thể sống yên ổn được một đoạn thời gian sau khi sư phụ Úc Trầm Ảnh rời đi.
“Độc Cô tiền bối thích Quỷ Đăng Lung này?”
“……”
“Tuy sơn trang ta không có hạt giống loại này, nhưng vừa vặn hôm nay là 15, trong thành có chợ đêm, không bằng chúng ta chuồn ra đi dạo phố giải sầu, ta mời tiền bối uống rượu bồi tội, thuận tiện mua mấy chục cây Quỷ Đăng Lung về?”
Độc Cô Tịch ánh mắt thâm trầm.
Hắn đã lưu lạc đến thế, sâu sắc cảm giác cô đơn hổ thẹn, cũng không muốn quá mức thân cận ai.
Muốn cự tuyệt, cố tình lại không thắng nổi vẻ mặt chân thành Đường Lược Ngôn, cuối cùng rũ mắt nói: “Nhưng ta…… Bị cấm túc, làm sao vào thành?”
Đây là việc nhỏ.
Đường Thâm và Khương Thận Hành nhìn nhau cười.
Tuy rằng cửa chính có người gác, nhưng sau núi Phong Diệp sơn trang có mật đạo vào thành nha ——
Cung Độ cùng Lương Tiêu không có việc gì thì chuồn ra ngoài chơi từ chỗ đó, người đọc thâm niên《 Độ Huyết Kiếm 》đều biết!
Tác giả có lời muốn nói:
PS: Đông Hoàng Chung, nguồn gốc xuất xứ là một trong mười đại thần khí thượng cổ trong《 Hiên Viên Kiếm 》, sau thường xuyên được các loại tiểu thuyết huyền huyễn mượn.
Trong sách Đại Mẫu Thần cũng mượn khái niệm Đông Hoàng Chung, định nghĩa không thay đổi, vẫn là “Thiên Giới chi môn”.
Rốt cuộc sau khi ra khỏi thành sẽ kích phát sự kiện ngay sau đó!
Tất cả sự kiện nhỏ sẽ ghép thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Logic tuyệt đối bất tử!
Một quả cam tròn vo,
Lăn lộn bán manh cầu đùa giỡn ing~.