“Đường Biên cậu có cảm thấy, đại ma đầu nhà cậu…… Khá dễ dỗ?”
“Là không khó dỗ.”
Ánh trăng treo cao, chủ tớ hai người đang chỉnh đốn xiêm y, Đường Thâm vẫn si hán cười.
Khương Thận Hành tiếp tục gật đầu nói: “Võ công hắn chỉ bị ‘phong ấn’ mà không phải bị phế bỏ.
Nếu thật giận lên, hắn có thể đánh một cái mà không cần chớp mắt, sao có thể thật bị mấy hài tử kia khi dễ?”
Đường Thâm tiếp tục cười tủm tỉm.
Chứ sao ~ Là do Độc Cô nhà tui luôn nhường đám hùng hài tử kia thôi.
“Nhưng cứ thế này sẽ không còn khí thế Bá Vương của một đại ma đầu a! ‘Thực Cốt Cầm Ma’ làm hại một phương đâu, không giống trong sách viết chút nào!”
“Trong sách chính viết như thế có được không!”
Đường Thâm lấy dây cột tóc Khương Thận Hành cột quài không xong, dùng một phút giải quyết.
“Bản tính Độc Cô rất tốt! Ra thế này cũng chỉ do vận khí hơi thấp.
Mấy chuyện ác đó đa số cũng vì bất đắc dĩ.
Anh không coi nghiêm túc!”
Khương Thận Hành thưởng thức bộ dáng soái khí của mình trong gương.
Thật ra anh đọc sách rất nghiêm túc, chỉ không quá thích chú ý những nhân vật phụ ngoài nam nữ chính thôi.
Kệ mẹ nó! Dù sao bây giờ Đường Biên là nam chính mới! Lời nam chính là chân lý, nam chính che chở nữ chính nam (vẫn lầm) như con, một NPC như anh còn dám phản bác?
“Nhưng mà ~ vẫn muốn phun tào tên Độc Cô tiền bối a.
‘ Độc Cô Tịch ’, y ~ nghe tên đã thấy đầy bi kịch a.”
Đường Thâm cười đá anh: “…… Tôi sẽ làm cuộc sống của hắn tốt hơn!”
Khương Thận Hành nhìn sao trời nghe vị hủ nồng trong không khí, cực muốn đá bay tô cẩu lương vô hình kia.
……
Dù sao cũng trộm ra cửa, Đường Thâm không mặc một thân đỏ thẫm ngày thường, mà chọn áo ngoài cực đen đỏ sẫm.
Độc Cô Tịch cách vách cũng theo dặn dò Đường Thâm, đổi bạch y không dính bụi trần thành một bộ thanh y vải thô.
Nhưng vẫn bị Đường Thâm cường ấn trên bàn đá dưới tàng cây, móc ra mấy cái bình trát trát trát.
“Đây chẳng lẽ là…… Dịch dung phấn?”
“Không phải dịch dung phấn, chỉ là son phấn thường thôi.
Độc Cô tiền bối đừng vội, Đường mỗ chỉ giúp ngươi che che chút ~”
Thực là…… Có lẽ tổ thiết kế trò chơi vì thể hiện bản chất “Ma Tôn”, dưới hốc mắt Độc Cô Tịch luôn ẩn ẩn hồng lệ, khi không cười thì hung ác thô bạo.
Nhưng vào mắt Đường Thâm, chấm đỏ kia chẳng những không dữ mà như mới vừa khóc, làm người đau lòng.
…… Bộ dáng này, thật lo lắng khiến người khác chú ý, nhớ thương a!
Đường Thâm mang theo tư tâm, cầm bàn chải dính bột nước giúp Độc Cô Tịch che che che.
Độc Cô Tịch nhắm mắt nhíu mày, cảm thấy động tác của bàn chải rất thuần thục, không khỏi nghi hoặc —— Đường Môn đến tột cùng dạy công tử thiếu gia cái gì, mà có thể quen với son phấn nữ tử như thế?
“Không lẽ…… Chấp Kiếm trưởng lão đã sớm thê thiếp thành đàn, mỗi ngày dậy sớm vẽ mày cho phu nhân?”
Một câu ra, không khí im bặt.
Độc Cô Tịch âm thầm ảo não, hà tất…… Hỏi việc nhà người ta.
Lại thấy ánh mắt Đường Lược Ngôn lóe sáng: “Ta hoàn toàn không có thê thiếp! Ý Độc Cô tiền bối là, ngươi để ý ta có?”
Đây, đây đang nói gì thế? Ta để ý cái gì……
Có lẽ do ngầm thừa nhận quan hệ, gió đêm ấm áp và hô hấp Đường Lược Ngôn hòa vào nhau.
Bầu không khí có chút quái dị, nhưng lại không biết quái dị ở đâu, Độc Cô Tịch hơi bực bội, bị Đường Thâm nhìn chằm chằm đến dời đường nhìn.
Khương Thận Hành thân là một thẳng nam, lòng đau muốn chết.
Ngay cả chân châu chấu giòn ( một loại điểm tâm ngọt) trong tay áo cũng không thể cứu vớt anh.
……
Chốc lát sau, bộ dáng Độc Cô Tịch đã bị Đường Thâm sửa thành nhu hòa rất nhiều.
Không hề sắc bén, ngược lại như công tử tuấn nhã ôn nhuận như ngọc.
Khương Thận Hành một bên chửi thầm “Thật không hổ là thuật hóa trang trong tứ đại tà thuật Châu Á”, một bên lui ba thước: “Đường Biên quả nhiên…… Rất quen tay?”
Gay thì gay đi, chẳng lẽ bình thường còn xoa phấn? Không lẽ còn thích mặc đồ nữ? Y ~~ Đường Thâm trừng anh một cái: “Lão tử chỉ chơi cosplay một thời gian thôi không được sao?”
“Nga nha, vậy Đường Biên đã từng cos thành ai?”
“Rất nhiều, tiểu hoàng gà tàng kiếm nhiều nhất, ngẫu nhiên sẽ giả thành đại quân Ngụy Quốc áo lam……” Nói như vậy, hình như còn chưa từng cos Đường Môn.
“Có đồ nữ?”
“…… Ichihara Yuko, khụ, chỉ một lần!”
Y ~
Độc Cô Tịch ở một bên như nghe xong Thiên Thư, bọn họ…… Đang nói cái gì?
“Ha hả, tiền bối chớ trách, vừa rồi ta và tiểu phó Tiểu Khương đang nói tiếng quê nhà.”
Độc Cô Tịch gật gật đầu, không lại hoài nghi: “Thổ ngữ Ba Thục, thật cổ quái.”
……
Tuy nói sau núi có mật đạo vào thành, Đường Thâm chưa từng nghĩ mật đạo kia lại là một mê cung vô hạn.
Một giây nhớ tới sợ hãi bị 《 Tiên Tam Vấn Lộ Thiên 》 chi phối.
Còn may bên cạnh có một bàn tay vàng sống, nhẹ giọng nói bên tai y: “Trái trái trái phải trước quẹo trái.” Cũng không quên ăn đồ ăn vặt, ra tay tắt các loại mật đạo thuận tay hái bảo vật và thực vật che giấu.
Có cơ hữu mở đường như thế, rất tốt ~
Mê cung âm u ẩm ướt, khắp nơi độc trùng, cũng may có hai đồ nhi Cung Độ và Lương Tiêu LV99, tận chức tận trách giết tiểu quái quét đường cho sư tôn.
Có đồ nhi mạnh như thế, rất tốt ~
Khương Thận Hành lắc đầu xua tay, cảm tạ với không cảm tạ, từ xưa đã định NPC phải xuất nhiều lực, nhân vật chính mới có thể chuyên tâm yêu đương ——
Phải hoàn thành chức trách thôi, ai kêu chúng ta còn phải dựa vào quang hoàn hộ thể của ngươi chứ?
……
Lạc Kinh Thành vốn là cố đô Đại Hạ, gần Miêu Cương, bây giờ vẫn là chợ giao dịch của Trung Nguyên và Miêu Cương.
Vừa đúng lúc là chợ đêm xuân, đầy đường là thương nhân Hán, Miêu, Thủy, bán ngọc khí da lông, tơ sống, đồ ăn vặt đặc sắc muôn màu.
Đường Thâm nắm con ngựa trắng, Độc Cô Tịch ngồi bên trên, đi ngang qua một lầu các đèn hoa, quang cảnh ồn ào dần chậm lại.
“Chấp Kiếm trưởng lão, như thế…… có chút không ổn, không nên để ngươi thay ta dẫn ngựa.”
Phàm là người đi ngang qua, phần lớn sẽ cho rằng hắn là chủ tử, người kéo dây ngựa mới là người hầu? Thậm chí còn có số ít tiểu thư ngây ngốc nhìn thanh niên thanh y anh dật đĩnh bạt.
Nhưng sự thật là —— người dẫn ngựa là công tử Đường Môn ngậm muỗng vàng từ nhỏ, mà người cưỡi ngựa lại…… Là một tù nhân.
“Độc Cô tiền bối ~ ngươi đừng cúi đầu nhìn ta quài a!”
Đường Thâm ngước khuôn mặt tuấn lãnh, đầy mắt ý cười: “Khó được ra ngoài một chuyến, ngẩng đầu nhìn cảnh đi ~~! Còn nữa, sau này đừng gọi ta Chấp Kiếm trưởng lão, rất biệt nữu, kêu Lược Ngôn là được!”
“Lược Ngôn?”
“Hửm, không thấy thân thiết hơn nhiều sao?”
“……” Tuy y nói thế, nhưng vẻ mặt Độc Cô Tịch vẫn bất an.
Đường Thâm sợ hắn không nhìn rõ cảnh, vì thế đi đi dừng dừng, chỉ chỗ này chỉ chỗ kia, nỗ lực chỉ tay để hắn nhìn qua.
“Tiền bối ngươi xem ~~ hiệu thuốc, tiệm may, sòng bạc, tửu lầu, cửa hàng gì cũng có ~”
“Oa! Thịt đầu heo, ngũ vị hương, bánh phù dung anh thảo và viên pha lê, thơm quá a muốn tới thử không nà?”
“Ai nha bên kia thật nhiều cô nương ăn mặc hoa lệ! Thì ra là cửa hàng bán son phấn, trách không được!”
Khương Thận Hành đi phía sau hai người, ngoan ngoãn cầm xấp ngân phiếu lớn “Nam chính” đưa bám theo trả tiền.
Đường Biên…… Tuyệt đối rất sủng đại ma đầu!
Y như những thứ viết trong 《 Bá Đạo Tổng Tài Yêu Ta 》! Dọc đường phàm là thứ đại ma đầu dừng mắt hơn 5 giây, người nọ lập tức quay đầu ném cho Khương Thận Hành một ánh mắt “Mua mua mua”.
Rất nhanh, hai sọt lớn bên bàn đạp đã chất đầy, Khương Thận Hành nghĩ thầm ma đầu không làm nũng cũng sống thật tốt, nghẹn khuất lấy đậu đũa (một loại đậu chiên dầu) trong tay áo ra ăn.
……
Cung Độ và Lương Tiêu dù sao chỉ hơn mười tuổi, đang lúc khí thịnh.
Từ khi vào thành thì như chó hoang thoát cương vui vẻ chạy đằng trước.
Giờ phút này, cả hai đầu tóc tán loạn, đầy mặt hưng phấn lại tiếc nuối chạy như điên về.
“Sư phụ sư phụ, con và Dư Sinh sư đệ vừa chạy vào chợ đêm, tất cả phường hoa đều không có bán Quỷ Đăng Lung.
Nói là người muốn mua ít, nên không bán.”
“Được rồi, vất vả các ngươi,” Đường Thâm lấy bạc từ trong tay áo, “Lấy tiền đi mua điểm tâm các ngươi thích đi.
Nhưng đừng ăn quá no, nửa canh giờ sau chúng ta gặp ở Lâm Giang tửu lầu, phải đến đúng giờ đó.”
Làm đồ đệ cũng nghèo, tiền tiêu vặt ít đến đáng thương, Cung Độ vẻ mặt “Phát tài” nhận bạc, lộ ra răng nanh nhòn nhọn.
“Đa tạ sư phụ! Đa tạ sư phụ! Ha, bánh chưng thịt của ‘Gia Phương Ký’ hôm nay sắp vào bụng bổn đại gia hết rồi!”
“Cung Độ!” Đường Thâm gọi cậu lại.
“Lương Tiêu thích ăn mứt hoa quả, con đừng chỉ mua thứ mình thích.
Lương Tiêu, con cũng đừng luôn dung túng nó, tiếp tục như vậy sẽ chìu hư!”
Lương Tiêu rũ mắt, chỉ mỉm cười gật đầu, Cung Độ bẹp bất mãn miệng: “Sư phụ bất công ~ chỉ nhớ Dư Sinh sư đệ thích ăn gì!”
Nhìn hai đồ nhi tung tăng nhảy nhót, Đường Thâm lắc lắc đầu.
Tui bất công? Rõ ràng là Độ Nhi đang trong phúc mà không biết —— mỗi lần bên nhau, có cái gì tốt Lương Tiêu luôn nhường cho con, nhưng con luôn vô tri vô giác như đầu gỗ!
Lương Tiêu chết sớm, con sẽ không còn dư bao nhiêu năm để đối tốt với 'y' đâu.
Đợi đến lúc ôm thi thể thương tâm khóc rống, chi bằng nhân lúc 'y' còn sống mà tốt với người hơn.
Tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn khó chịu —— chờ 5 năm sau chính thức vào cốt truyện《 Độ Huyết Kiếm 》, Tiểu Lương Tiêu…… Thật sự sẽ chết sớm như trong cốt truyện?
Đường Thâm làm biên tập, phải năn nỉ ỉ ôi mấy tháng, mới khiến Đại Mẫu Thần cảm (phiền) động (ơi) đất (là) trời (phiền) mở đường sống cho Độc Cô Tịch.
Hiện giờ đang trong sách, không biết…… Có thể nghĩ cách xoay chuyển thế cục, giúp Lương Tiêu không chết không nữa?
Không bằng…… Lúc mang Độc Cô, Khương tổng đi thì tiện dắt theo hai đồ nhi vân du tứ hải luôn! Phá hỏng khúc dạo đầu Phong Diệp sơn trang bị Ma giáo tập kích 《 Độ Huyết Kiếm 》, tui không tin……
“Hoa vớ bước hương giai, tay cầm kim sợi giày”.
Cạnh sông, có thiếu nữ vận tà váy màu hồng cánh sen đang nghịch nước.
Mà trong nước, ánh nến của đèn hoa sen như ngân hà lộng lẫy, chảy về nơi xa.
“Độc Cô tiền bối, chúng ta cũng đi cầu nguyện nha?”
Từ từ để hai ngọn đèn hoa sen vào nước.
Đường Thâm quay đầu nhìn về phía Độc Cô Tịch hơi nhíu mày, đầy mắt ấm áp.
Thật đẹp a ~ quá đẹp! Nhìn thế nào cũng thỏa mãn, nhìn thế nào cũng nhộn nhạo ~ như có thể nhìn cả đời.
Không không, nhìn mấy đời cũng không thành vấn đề.
A ~ nếu có thể sờ thì tốt rồi.
Sờ một cái cũng chết không hối tiếc.
“Ta đoán nguyện vọng Độc Cô tiền bối nha —— khẳng định ~ là hy vọng có thể sớm nhìn thấy tôn sư Úc tiền bối, đúng không nà?”
“……”
“Ta biết mà! Tiền bối yên tâm đi! Ta đã đáp ứng ngươi, nhất định sẽ không quên.”
Đường Thâm nói giơ tay, cười tủm tỉm sát vào Độc Cô Tịch nhẹ giọng nói: “Tiền bối, kỳ thật ta đã ngầm nói với Tần Dập chưởng môn rồi.
Chưởng môn không phản đối, chẳng qua, việc này nếu để đám Tiền Nhất Thăng biết, chắc chắn sẽ nghĩ ra đủ loại ý xấu ngáng chân, không để chúng ta vừa lòng đẹp ý.”
“Cho nên ta tính, đầu tiên chúng ta phải giúp chưởng môn hoàn toàn củng cố địa vị ở Phong Diệp sơn trang! Đương nhiên, việc này tiền bối không cần lo lắng, mấy ngày nay ta đã nghĩ ra biện pháp, chỉ chờ thời cơ chín mùi……”
“…… Đường Biên,” một người phía sau buồn bã nói, “ Chuyện đã hứa với hắn cậu không quên một cái.
Còn chuyện muốn giúp tôi tìm Đông Hoàng Chung về thế giới thật, sợ đã sớm quên mất, ha.”
Ách! Đường Thâm sợ hãi quay đầu lại.
Y đâu chỉ đã quên chuyện Đông Hoàng Chung! Cả vị tổng giám đốc Khương nước mắt thành sông phía sau cũng quên mất luôn!
“Ha ha ha! Đông, Đông Hoàng Chung nhất định phải tìm! Ách, tiểu muội muội ta mua thêm một đèn hoa sen! Khương tổng cái này cho anh! Mau cầu nguyện!” STOP! Xin đó! Đừng nhìn tui bằng ánh mắt oán niệm sâu nặng vậy chứ!
Nhìn Đường Lược Ngôn luống cuống tay chân ầm ĩ với tiểu phó, Độc Cô Tịch ngũ vị trần tạp.
Từ đường ngày ấy, lần đầu tiên người nọ nói muốn dẫn hắn tìm sư phụ.
Hắn thật không dám tin.
Bây giờ…… bỗng có chút chờ mong.
……
Đường Thâm kiển chân đợi “Thời cơ chín mùi”.
Nhưng không nghờ, “Thời cơ” đã đến vào đêm đó..