Hoa lan Tiểu Tinh đã nở rộ.
Thật nhiều cành hoa được kết lại thành một bó hoa dài cho cô dâu cầm trong ngày cưới, vừa đẹp lại có phần sang trọng, quý phái.
Long Kình Vũ tự mình quan sát, trông thấy một vị bậc thầy trong lĩnh vực này từng bước hoàn thành nên cực phẩm như mình mong muốn, khẩn cấp gọi điện thoại nói cho cô…….. “Bà xã, nói cho em một tin tức tốt, bó hoa dành cho cô dâu đều dùng hoa Tiểu Tinh để kết lại, trông rất đẹp, em nhất định sẽ rất thích .”
“Anh tặng cho em thì chẳng lẽ em không thích!” Sở Tiểu Tinh hiện tại đang ở nhà của ba mẹ, nàng cũng có tốt tin tức muốn nói cho anh.
“Ông xã, em đang muốn cho anh xem cái này! Anh có thể đến một chút không?”
“Bây giờ sao? Được rồi, anh lập tức đến.” Long Kình Vũ đáp ứng, quay đầu lại dặn dò vị sư phụ kia bảo quản hoa thật cẩn thận, rồi lập tức nhích người lái xe đến Sở gia.
Long Kình Vũ vừa đến Sở gia, chỉ thấy Sở Tiểu Tinh ở lầu hai ngồi bên cửa sổ phất tay vẫy vẫy anh. “Ông xã à, lên lầu đi.”
Anh cước bộ nhanh như bay, vào trong nhà, đi lên tầng hai, không biết cô có cái gì cần anh xem đây.
Đến phòng của cô, cô vội vội vàng vàng mà kéo anh đi đến trước cửa sổ, chỉ vào hoa lan Versailles nói: “Anh xem, xem đi này, nó nở hoa rồi đó . . . . .”
“Đây là hoa gì thế? Thoạt nhìn giống như suy dinh dưỡng vậy.” Anh thiếu chút nữa không nhận ra đây là hoa lan anh tặng cô lúc trước, anh nhớ rõ giốngVersailles này khi nở rộ hoa còn to hơn bàn tay, nhưng nhìn chậu hoa này thật đáng thương.
“Lúc trước anh tặng nó cho em a!Những cái khác em đều oanh oanh liệt liệt mà hoàn thành, nhưng mà chỉ vì một chậu hoa bé nhỏ này mà em đã phải thực cố gắng mà chăm sóc nó, mỗi ngày cầu nguyện, nó mới sống sót nha!”
“Cầu nguyện?” Hắn ngẩn ra, hồi lâu mới hoàn hồn, hai tay chống nạnh, buồn cười nhìn cô.
“Ừ! Em phải dùng đến cái thân tiều tụy này cầu nguyện, hy vọng nó có thể nở được hoa.” Cô thật lòng khai hết cho anh nghe.
Long Kình Vũ hết cách mà lắc đầu. “Anh lần đầu tiên nghe thấy hoa là dựa vào cầu nguyện mới nở, bất quá, anh phát hiện em hình như là đối với hoa lan bắt đầu cảm thấy hứng thú đó nhá!”
“Bị anh lây bệnh thôi!” Cô cầm lấy cánh tay anh làm nũng.
“Yêu hoa cũng sẽ lây bệnh? Hay là. . . . . . Yêu ai yêu cả đường đi?” Anh nóng bỏng hỏi.
“Đều có, được rồi chứ?”
“Được.” Anh cúi đầu hôn đôi môi đang cười ngọt ngào của cô.
Cô trốn vào trong khuỷu tay anh, anh nâng cánh tay lên, khoá cô trong vòng tay của mình, cười cười nháo nháo lẫn hôn môi nhau, dựa sát vào nhau.
“Còn có một ngày nữa sẽ kết hôn rồi!” Cô vui vẻ mà hôn anh, nói.
“Khẩn trương sao?” Bàn tay to của Hắn quấn quít lấy thân mình nhỏ nhắn mềm mại của cô, đem cô kéo lại gần mình.
“Có một chút. . . . . .” Cô nói thật.
“Đừng khẩn trương, tuy rằng là một sự kiện rất thiêng liêng long trọng, nhưng là chúng ta phải cùng nhau thoải mái đối mặt, hoàn thành nó.” Long Kình Vũ cổ vũ kiêm bơm hơi cho cô.
“Anh . . . . . Sẽ đến chứ?” Cô thử nói với anh, trong lòng lo lắng.
“Sao em lại hỏi như vậy?” Anh nghiêm mặt hỏi.
“Lúc trước. . . . . . Anh rể cũng không có đến đón chị em. . . . . . Có thể anh cũng giống với tỷ phu như vậy, ngay lúc ấy có việc, tìm người khác tới rước em hay không a? Trước tiên là nói về những điềm lành, nếu nói vậy, em cả đời cũng không để ý đến anh nữa.” Cô nâng hai mắt lên, còn thật sự lườm anh, đề muốn anh đừng phạm lỗi giống anh trai.
Anh bối rối trước ý nghĩ của cô, nhưng cô cần một trăm một vạn sự an tâm, anh ôm chặt cô, nói: “Tiểu hoa lan, em nghĩ đi nơi nào vậy, anh ấy là anh ấy, anh là anh, em là cô dâu của anh, đương nhiên anh chính mình đến cưới em, nhưng em, đừng nghĩ anh sẽ cho lúc lâm trận mà bỏ chạy nha!”
“Em mới sẽ không bỏ chạy!”
“Thật vậy chăng?”
“Em là muốn chạy trốn đi nơi nào a?” Cô nhăn cái mũi hỏi.
“Nói cho cùng, liền ngoan ngoãn ở nhà, chờ anh đến rước em về nhà.” Anh nhéo nhéo vào chóp mũi của cô, cô phải an phận mà chờ anh đến.
Cô vui vẻ cười, nội tâm tràn ngập sự chờ mong. “Anh như thế này muốn đi đâu sao?”
“Anh không có việc gì, không phải đi công ty thì là đi lan viên, em muốn làm gì sao?” Anh hỏi.
Cô có một nơi phải đi, nhưng cô muốn nói còn nghỉ ngơi, không biết anh có thể bỏ qua hay không?
“Em muốn đi cáo biệt một người.” Cô không nghĩ sẽ giấu diếm.
“Quản Chí Viễn.” Anh tâm bình khí hòa(bình tĩnh hoà nhã) mà nói ra tên này.
Cô gật đầu, thản nhiên nói: “Đây là một lần cuối cùng, em hy vọng anh đừng để ý…… em nghĩ muốn nói cho anh ấy, em sẽ kết hôn với anh, em thực sự hạnh phúc, mong anh ấy sẽ yên tâm.”
“Anh sao lại để ý chứ? Anh đưa em đi.” Long Kình Vũ dắt tay cô, che chở cô vừa đi ra khỏi phòng, giờ khắc này đối với Quản Chí Viễn đã không còn khúc mắc, anh càng không thể nào ăn dấm chua, Quản Chí Viễn từng là người bảo vệ cho Tiểu Tinh, thật tình cảm tạ anh ta đã là bạn với cô.
Sở Tiểu Tinh đáy lòng thực cảm động, cô từng yêu Quản Chí Viễn, đó là một đoạn quá khứ không thể mạt sát, nhưng Long Kình Vũ mang đến cho cô tình yêu, hữu tình cùng thân tình lại càng không bất luận kẻ nào có thể thay thế được, cô dùng cả đời qua lại báo đáp anh, tôn trọng anh, yêu anh.
“Làm sao vậy?” Anh phát hiện cô đi hơi chậm, quay đầu lại thoáng nhìn, thấy hai mắt cô đẫm lệ.
“Anh thật tốt.” Cô nheo nheo đôi mắt phiến lệ, cố không cho nước mắt trào ra.
Anh kéo cô gần lại, vây trong cánh tay kiên định, ôn nhu nói: “Đối với em nhất định là vậy , bà xã.”
“Cám ơn anh, em thật sự rất yêu anh.” Cô nhỏ giọng nói.
Anh cúi đầu đặt một nụ hôn sâu ở môi cô, tình yêu của cô vì một người khác mà sinh ra động lực để sống , anh không có gì không thể vì cô mà làm được .
“Chúng ta đi thôi!” Anh thâm tình ôm cô xuống lầu, đi ra cửa.
Mộ trong vườn vẫn im lặng như trước.
Long Kình Vũ trước tiên chở Sở Tiểu Tinh đi một chuyến đến lan viên, hai người cùng nhau chọn một chậu lan tuyết trắng để đi viếng Quản Chí Viễn.
Sau khi Tế bái, Long Kình Vũ đi trước, ngồi ở một bên dưới tàng cây, lẳng lặng nghe âm thanh phương xa, chờ đợi Sở Tiểu Tinh, cô vẫn hai tay tạo thành chữ thập đứng ở trước mộ Quản Chí Viễn .
Anh không quấy rầy cô, để cho cô một chút không gian
Hồi lâu, cô đặt tay xuống, xoay người đi tới chỗ anh, ngồi cạnh anh trên tảng đá.
“Xong rồi sao?” Anh hoà nhã hỏi.
“Dạ.” Cô thanh nhã cười, hỏi anh: “Anh đã từng tới nơi này sao?”
“Có đến một lần, anh hỏi qua chị dâu, mới biết được nơi này.” Long Kình Vũ thản nhiên nói, anh quả thật đã đến tặng hoa lan con bướm, tính toán thời gian hoa nở, có thể là quản lý viên đem hoa cũ ra đếm “Anh không thể bỏ mặc em một mình cô độc vô y, anh sẽ đem cho em hạnh phúc, mong anh ấy an tâm đem em giao cho anh, cũng chúc anh may mắn.” Anh hồi tưởng khi một mình đến đây, thổ lộ những lời trong lòng .
Cô nhẹ nhàng mà ngả đầu đặt trên vai anh, nói với anh: “Anh thật sự đã giải cứu em, em mới là người may mắn.”
“Chúng ta đều may mắn, là bởi vì có duyên số tụ hợp lại mới có duyên phận, nguyện ý trả giá mới có may mắn.”
“Anh nói đúng.” Cô cầm tay anh.
Anh lấy một tay kia xoa xoa bàn tay nhỏ bé của cô, hai người lẳng lặng ngồi.
Anh đột nhiên nhớ tới một khúc ca rất hay, nhẹ nhàng hát lên……. “Vẫn nghĩ muốn với em nói hạnh phúc không hề trốn, sau lộ khẩu em hội thấy yêu có xinh đẹp tươi cười. . . . . . Yêu chỗ rẽ gặp ai, hay không có tình yêu mĩ. . . . . . Yêu chỗ rẽ về sau phố có thể hay không có ta đến. . . . . . Yêu chỗ rẽ gặp ai là phủ không cho ngươi rơi lệ. . . . . . Có lẽ xa lạ tới rồi giải. . . . . . Để cho anh tới đương của em ai. . . . . . anh không cho yêu điệu nước mắt. . . . . . Không cho em điệu nước mắt. . . . . . Hiện tại, vĩnh viễn, em chính là anh. . . . . Chính là mĩ của anh. . . . . .”
Cô liền lẳng lặng ngồi, nghe hiểu ca từ của anh , đáy lòng mỉm cười.
Khiến cho cô một lần cuối cùng quay đầu nhìn lại quá khứ, ngày mai bọn họ sẽ có một tương lai hoàn toàn mới, bọn họ phải cùng nhau nghênh đón cuộc sống mới của họ, đối mặt không nhân sinh đồng dạng như vậy, hạnh phúc không hề đem theo sinh mệnh trốn đi, cô gặp anh, yêu anh chính là ở chỗ rẽ sinh mệnh.
Ngày tổ chức đám cưới, bằng hữu của Sở gia tất cả đều đến góp mặt, trong nhà lúc trước có một cô con gái xuất giá, nay lại thêm cô em, mọi thứ đều rất náo nhiệt, không khí vô cùng tưng bừng.
Sở Tiểu Tinh mặc trang phục cưới, cùng chị mình là Sở Mặc Vũ, ngồi ở trong phòng chờ Long Kình Vũ đến.
“Chị. . . . . . Anh ấy sẽ đến chứ?” Sở Tiểu Tinh một khắc trước lúc xuất giá, bỗng nhiên lại cảm thấy bất an, không khỏi dồn dập hỏi chị mình.
“Sẽ đến, nhất định sẽ đến mà.” Sở Mặc Vũ cẩn thận thay em gái chỉnh sửa lại y phục, động viên tinh thần cho cô, trong lòng biết cô nhất định là bị hình ảnh của mình trong ngày kết hôn làm ảnh hưởng, mới có thể che đậy cảm xúc lo lắng Kình Vũ có thể không đến.
Dưới lầu ngoài cửa lớn vang lên tiếng pháo, Sở Tiểu Tinh lắng nghe, tâm tình càng thêm khẩn trương, vạn nhất như thế này nhìn thấy không phải Long Kình Vũ thì làm sao bây giờ?
Không không, anh nhất định sẽ đến, cô phải tin anh.
Nàng hít sâu, nín thở chờ đợi.
Rất nhanh cô trông thấy một đám người đến đây, là một người cô chưa thấy qua bao giờ. . . . . . Thất vọng lập tức biểu lộ ở trên mặt cô.
Sở Mặc Vũ cũng nóng nảy, lẽ nào Long Kình Vũ lại học anh trai cũng không tự mình trình diện cưới vợ hay sao?
Đang lúc hai chị em phát sầu, Long Kình Vũ cười hì hì cầm bó hoa Tiểu Tinh, rất lãng mạn bước đến trước cửa.
“Đi thôi! Cô dâu của anh.” Long Kình Vũ đi đến trước mặt Tiểu Tinh, keo tay vô đứng dậy.
“Không cần, anh ta là ai vậy?” Sở Tiểu Tinh ương bướng , hỏi người đàn ông đứng ở cửa kia.
Long Kình Vũ nhìn lại. “Anh ta là lái xe a!”
“Vậy anh ta tiến vào làm chi?” Thì ra là lái xe, tiến vào dọa người làm gì?
Sở Mặc Vũ gặp hiểu lầm một hồi, lúc này mới an tâm thối lui đến một bên, đem tình huống giao cho Long Kình Vũ tự mình giải quyết.
“Anh ta có ý tốt thay anh mở đường, em không biết a, dưới lầu chật ních bằng hữu thân thích, ngay cả đường đều rất khó đi.” Long Kình Vũ liều mạng giải thích.
Sở Tiểu Tinh tiếp tục chải tóc, không để ý tới anh, ai bảo anh dọa cô .
Long Kình Vũ tràn ngập kiên nhẫn quỳ một chân xuống hỏi cô: “Em nghĩ rằng anh sẽ không đến sao?”
“Đúng!”
“Thật tốt quá.”
“Cái gì thật tốt quá?”
” Cái này tỏ vẻ em đối với anh yêu rất sâu rất sâu. . . . . . Sâu không lường được a!” Anh rất có hứng thú nói đùa, đem bó hoa lan Tiểu Tinh để trước ngực cô.
Cô không chịu nổi anh chọc ghẹo, không khỏi bật cười.
“Có thể cùng anh về nhà chưa? Bà xã?” Anh thỉnh cầu.
“Vâng!” Nàng gật đầu.
Anh cầm lấy tay cô, cô dựa vào anh đứng dậy, hai người cùng nhau đi ra cửa phòng, Sở Tiểu Tinh quả nhiên thấy thân bằng bạn tốt đem đem đường đi đứng chật như nêm cối.
May mắn lái xe thực tốt, thay bọn họ tách đám người ra, bọn họ mới có thể đi xuống lầu.
Long Kình Vũ một đường che chở Sở Tiểu Tinh bái cao đường, từ từ kéo khăn voan trên đầu cô lên, anh thận trọng mà ưng thuận hứa hẹn………… “Ba mẹ, con sẽ quý trọng Tiểu tinh, cả đời yêu thương cô ấy, mong ba mẹ yên tâm.”
Sở gia ba mẹ tán dương gật đầu, trông thật hạnh phúc. . . . . Ngoài phòng, gió nhẹ lay động lễ phục lụa trắng của Sở Tiểu Tinh. Cùng trên tay cô là hoa lan tiểu tinh xinh đẹp. . . . . . Cô trong mắt phiếm lệ , nhịn không được quay đầu lại nhìn, toàn bộ thân thích cười ha hả ở cổng, ba mẹ vui mừng đứng ở trước, anh rể nắm tay chị, hai người ân ái du hằng.
Cô lại nhìn nhìn Long Kình Vũ bên cạnh, ánh mắt anh kiên định, bàn tay to cho cô ấm áp vô hạn, cảm giác yên ổn vô cùng.
Trong lòng cô cũng có sinh sôi tình yêu không ngừng, cô cả đời sẽ quý trọng anh, yêu anh.
Anh chính là hạnh phúc của cô.
Cuộc đời của bọn họ sẽ tràn đầy tràn đầy . . . . . .
Một phòng hạnh phúc cùng khoái hoạt.
-------End------