Đừng Trốn Vì Em Ở Đâu Anh Đều Biết

Cuối cùng, Lôi Húc cũng lên tiếng.

"Không đồng ý."

Nguyệt Lệ mở to mắt nhìn anh, bên dưới cũng bắt đầu bàn tán.

"Lôi Húc kia có phải bị điên rồi không? Từ chối hôn lễ này không khá  nào đẩy Lôi thị xuống vực."

"Vậy mới nói cậu ta điên rồi. Cả đời hống hách kiêu căng giờ phải nhờ vả người khác nên không chịu được."

"Mà nếu không chịu được thì Nguyệt tiểu thư nhà người ta cũng rất tốt, tài sắc vẹn toàn, có cậu ta bị ngu mới từ chối."

"Aizzzzz đúng là có phúc không biết hưởng."

Nguyệt Lệ tiến tới nắm cổ tay Lôi Húc, khoé mắt đã đỏ hoe ngấn lệ.

"Anh Húc anh sao vậy? Em làm gì sai sao?"

Lôi Húc dựt tay ra khỏi Nguyệt Lệ, đi thẳng. Đến bên quản gia của Lôi gia, Lôi Húc nhỏ giọng nói.


"Chăm sóc thật kỹ cho ba tôi."

Chủ tịch Lôi dường như biết được con trai ông sẽ làm những chuyện này nên ông chỉ đành thở dài, thay Lôi Húc thật chân thành xin lỗi Nguyệt gia.

Người hôm nay mất mặt nhất cũng chính là Nguyệt gia. Nguyệt Phúc giận đến tím mặt tím mày nhìn con gái đang khóc lóc thảm thương trên sân khấu.

"Lôi Đạt Hùng, ông nhớ lấy ngày hôm nay, cả ông, con trai ông và Lôi thị tôi đều sẽ hủy hoại."

"Nguyệt Phúc, ông bớt kích động đi. Chuyện thất lễ của con trai tôi, tôi xin thay mặt nó xin lỗi gia đình ông. Tôi nhất định sẽ dạy bảo nó."

"Hừ, sao không dạy bảo trước hôm nay đi. Đợi chuyện xảy ra rồi mới bảo là dạy lại. Quá muộn rồi."

Nguyệt Phúc tức tối bỏ đi. Hôn lễ hôm nay coi như xong. Lôi gia cùng Nguyệt gia đều phong toả tin tức về hôm nay.

---------

Chưa đầy một ngày sau, bảng thống kê thứ tự doanh nghiệp đã có sự thay đổi bất ngờ. Lôi thị nghiễm nhiên ngồi vững vào vị trí thứ nhất, thâu tóm nền kinh tế. Lê thị bị xoá sổ, Thẩm Kình đang lăn xuống không biết điểm dừng.

Sáng sớm hôm nay các báo đều đã đưa tin: Lê tổng nhận hối lộ, biển thủ công quỹ đã bị cảnh sát giải đi. Lê đại thiếu phu nhất đau lòng ngất xỉu. Sản nghiệp nhà họ Lê nhanh chóng biến thành tro bụi. Liên minh Lê - Thẩm tan vỡ, Thẩm Kình chắc sẽ phải chịu hậu quả giống Lê thị.

Lôi thị không ngoài mong đợi quay về ngôi vị bá vương. Lôi tổng tài giỏi xuất chúng làm nên điều kì diệu. Lôi tổng đã công khai tuyên bố rằng: những ai bỏ Lôi thị trong lúc khó khăn đều sẽ bị trừng trị. Những ai vẫn luôn ủng hộ Lôi thị tôi sẽ không bạc đãi. Hiện thực chứng minh con người Lôi tổng nói được làm được.

Một con người khác ở một thế giới khác đang đọc báo cũng mỉm cười hạnh phúc.

Lôi Húc lập nên kì tích, đương nhiên phải đi ăn mừng. Tất cả những nhà đầu tư đang bám trụ với Lôi thị đều đặc biệt nể trọng đến tham gia. Nịnh nọt Lôi Húc vài câu.

"Trăm nghe không bằng một thấy. Lôi tổng tài giỏi như vậy trước đây đã nghe qua nhiều, lần này được chứng kiến bản lĩnh, tôi đặt niềm tin không sai người mà haha."

Lôi Húc nâng ly rượu đụng ly với một đối tác, anh khẽ nhếch đôi môi tái nhợt.

"Tôi phải cảm ơn công ty đã không bỏ Lôi thị lại."

Một người lại tiếp một người đến mời rượu và chúc mừng kì tích của Lôi Húc. Anh cũng rất nhiệt tình đáp trả lời cảm ơn. Hôm nay Nguyệt Phúc cũng đến. Mới hôm trước ở hôn lễ ông vẫn còn hùng hùng hổ hổ bắt nhà người ta trả giá, hôm nay lại như con chó nhỏ cụp đuôi.


"Tiểu Húc đúng là tài giỏi nha, đúng là không cần sự trợ giúp của chú mà."

"Cảm ơn."

Lôi Húc không nhiều lời, lập tức rời đi. Anh đi đến một góc khá khuất ngồi ở đó. Nguyệt Lệ thấy anh cũng mon men đi lại.

"Anh Húc, chúc mừng anh khôi phục được công ty."

"Cảm ơn."

Hai người cụng ly. Nguyệt Lệ nhấp một ít rượu. Mùi rượu vang nồng đậm bao vây khoang mũi làm cô thoải mái đôi chút.

"Chúng ta vẫn sẽ làm bạn mà đúng không, tiểu Húc?"

"Ừ, tiểu Lệ."

Nguyệt Lệ cười duyên dáng. Không thể thành vợ chồng thì sẽ là bạn. Miễn được ở bên cạnh anh, Nguyệt Lệ cũng mãn nguyện rồi.

Nguyệt Lệ vừa định ngồi xuống bên cạnh Lôi Húc thì Vũ Tịch hớt ha hớt hải chạy tới.

"Anh Húc, có tin gấp."


"Nói."

Vũ Tịch dừng mắt trên người Nguyệt Lệ mà không nói gì. Nguyệt Lệ hiểu chuyện, tạm biệt Lôi Húc rời đi. Sau khi bóng dáng Nguyệt Lệ biến mất, Vũ Tịch mới bắt đầu nói.

"Tìm thấy chị dâu rồi."

Lôi Húc không kịp tiêu hoá hết câu nói của Vũ Tịch, cứng đờ người nhìn cậu. Trong lòng dường như xẹt qua tia đau buồn, chua xót.

Vũ Tịch đưa cho Lôi Húc một tấm giấy nhỏ, trên đó có ghi địa chỉ kèm theo một tấm hình của Chu Ý Nhi.

Lôi Húc nhìn đến ngây ngốc, ly rượu trên tay rơi xuống đất vỡ tan. Cảm xúc vỡ oà, anh mân mê những ngón tay theo tấm hình của cô. Anh tưởng rằng anh đã có thể điều khiển bản thân mình quên cô rồi nhưng thật ra anh đang tự lừa dối bản thân thôi, chỉ là anh đã quen với nhớ nhung nên mới không còn đau lòng nữa. Nhưng giờ thì khác rồi, anh đã nhìn thấy cô, anh chẳng còn kìm chế được nữa rồi.

"Em ốm đi nhiều rồi. Vì vậy về với anh đi, anh lại nuôi em mập."

Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống khuôn mặt nghiêng của Chu Ý Nhi, đây là giọt nước mắt hạnh phúc hay đau buồn?





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận