Đừng Trốn Vì Em Ở Đâu Anh Đều Biết

Ba năm yêu Chu Ý Nhi thì hết hai năm yêu Châu Diệp. Vậy mà anh ta vẫn không mảy may biến tâm. Vừa có thể ngọt ngào với Chu Ý Nhi cũng vừa có thể làm Châu Diệp lén lút với anh ta hai năm. Thật là một diễn viên xuất sắc.

Thấy Chu Ý Nhi vẫn chưa lên tiếng. Châu Diệp lập tức mỉa mai.

"Chồng à, nói không chừng trước đó Chu tiểu thư đây đã cùng Lôi tổng qua lại rồi cũng nên. Nên chuyện hai người chia tay cũng là sớm muộn. Cũng may là anh đá cô ta trước!"

Này là lấy bụng ta suy ra bụng người đúng không? Châu gia cùng Lê gia là hai gia tộc có tiếng trong giới kinh doanh nhưng không ngờ đến đời của hai người này lại thành ra bại hoại như vậy, này là quá mất mặt của hai gia tộc rồi.

Chu Ý Nhi không đáp lại câu nói lúc nãy của Châu Diệp, nhẹ nhàng muốn chào tạm biệt.

"Không làm phiền hai người mua sắm, tôi đi trước."

"Này là ngầm thừa nhận rồi còn đâu. Đúng là đồ hồ ly." Châu Diệp vẫn không buông tha, khiêu khích Chu Ý Nhi.

Chu Ý Nhi thở dài, đang định bước qua hai con người kia thì sống lưng lại lạnh toát, cứng đờ. Loại khí thế cùng áp lực này! Là Lôi tổng!

Lôi Húc ngang nhiên bước vào siêu thị. Nhẹ nhàng vô cùng khoác vai Chu Ý Nhi, kéo người cô đến nhìn đối diện lấy hai người kia. Trợ lý bên cạnh Lôi Húc lên tiếng.

"Châu tiểu thư, những lời vừa rồi cô nói không phải đang nói đến cô cùng Lê thiếu không?"

Châu Diệp thầm mắng trong lòng: 'tại sao cứ mỗi lần cô đang khó dễ Chu Ý Nhi thì Lôi Húc lại xuất hiện? Không phải là theo dõi đó chứ?'

"Lôi tổng, thật xin lỗi, tôi lỡ lời rồi." Châu Diệp đổ mồ hôi lạnh.

"Lôi tổng, thật xin lỗi, chúng tôi lập tức đi." Lê Quang cũng hơi cúi đầu nhưng ngữ khí lại rất bình thản.

Dù sao thì người ta cũng là đại thiếu gia nhà họ Lê tiếng tăm, không thể quá nhu nhược cùng hạ thấp bản thân.


"Tự vả miệng!" Lôi Húc lạnh lùng ra lệnh.

Đang lúc Châu Diệp cùng Lê Quang ngớ người ra thì trợ lý bên cạnh cũng lên tiếng giải thích.

"Ý Lôi tổng là Châu tiểu thư tự vả miệng."

"Sao có thể?" Châu Diệp hung hăng phản đối.

"Lôi tổng, dù sao cũng là vợ tôi, mong ngài nương tay." Lê Quang cũng lên tiếng thay vợ mình. Mạnh mẽ ôm Châu Diệp vào lòng.

"Xưa nay Lôi tổng không hai lời. Nếu Châu tiểu thư không tự làm thì để tôi giúp." Trợ lý - Vũ Tịch tiến lên vài bước.

"Tôi tự làm!" Châu Diệp đẩy Lê Quang ra. Tự tay mình từng cái từng cái tát lên mặt.

Mãi đến khi hai bên má đều đỏ ửng, khoé miệng cũng đã rướm máu thì Vũ Tịch mới lên tiếng bảo dừng. Châu Diệp ngã khụy xuống đất, Lê Quang đau xót ôm lấy vợ mình. Lê Quang biết xưa nay Lôi tổng đã tàn ác như vậy. Lần này coi như vợ anh quá xui xẻo đi.

"Mong hai vị đây lần sau giữ mồm giữ miệng." Vũ Tịch nói một câu rồi cùng Lôi Húc, Chu Ý Nhi đi ra khỏi siêu thi. Chu Ý Nhi lại một lần nữa được Lôi Húc đưa về nhà.

Trên xe không khí có hơi trầm mặc. Vẫn là Chu Ý Nhi mở miệng trước.

"Lôi tổng, cảm ơn anh."

"Hôm nay không phải ngày cưới của hai người họ rồi."

Chu Ý Nhi có chút ngẩn ngơ. Vũ Tịch lập tức quay đầu ra sau giải thích.

"Ý anh Húc là chị không cần phải nhịn bọn họ nữa đó!"

Chu Ý Nhi lại càng ngạc nhiên nhìn Vũ Tịch lại nhìn Lôi Húc. Chu Ý Nhi thấy một cái liếc mắt đưa tình của Lôi Húc, Vũ Tịch lập tức che miệng ngượng ngùng.

"Em lỡ lời rồi, xin lỗi."

Trong xe lúc này lại chìm vào trong im lặng. Màn đêm đã buông xuống rồi, trên đường xe cộ vẫn tấp nập đi lại. Thành phố phồn vinh là thế, nhiều người là thế nhưng Chu Ý Nhi trong lòng lại cô quạnh cùng nhói đau.

----------

Lại một ngày mới bắt đầu. Hôm nay trời se se lạnh, Chu Ý Nhi mặc thêm áo khoác bông rồi đi đến công ty. Mọi người gặp cô liền cúi đầu chào hỏi làm Chu Ý Nhi có chút không quen. Thẩm Mỹ Mỹ chạy đến chỗ Chu Ý Nhi, cầm đôi găng tay len đưa cho Chu Ý Nhi, ngây thơ nói.

"Chu tiền bối, thời tiết bắt đầu lạnh rồi, đây là em tự đan cho chị, mong chị sẽ thích." Thẩm Mỹ Mỹ cười ngây ngô.

Chu Ý Nhi vui vẻ trong lòng, đón lấy đôi găng tay màu hồng, tiện tay xoa đầu Thẩm Mỹ Mỹ.

"Cảm ơn cô, tôi rất thích."

"Chị đừng gọi em xa cách vậy mà, em rất buồn."


Chu Ý Nhi trong lòng có chút khó xử nhìn Thẩm Mỹ Mỹ như chú mèo nhỏ ướt mưa buồn phiền vậy.

"Xin lỗi, tại tôi không quen lắm, từ từ sẽ sửa."

"Không sao, chúng ta sẽ là chị em lâu dài mà." Thẩm Mỹ Mỹ lại tươi tắn cười đùa.

Tạm biệt cô bạn nhỏ, Chu Ý Nhi liền lên phòng tổng giám đốc. Thấy Lôi Húc ăn mặc phong phanh như vậy, là một thư ký Chu Ý Nhi liền quan tâm hỏi.

"Tổng giám đốc, anh không lạnh sao?"

"Lạnh."

Vũ Tịch đứng bên cạnh muốn té ngửa. Ghé tai Lôi Húc thì thầm.

"Không phải anh nói thời tiết nóng sao?"

"Nhiều lời!"

Vũ Tịch dường như hiểu ra, che miệng cười cười kiểu e thẹn. Điều này lại làm Chu Ý Nhi suy nghĩ hơi xa.

"Chị Ý Nhi này, hay em đưa chị đi lấy áo khoác cho Lôi tổng nhé?"

"Được không?" Chu Ý Nhi nhìn Lôi Húc dò hỏi. Thấy anh gật đầu, Chu Ý Nhi cùng Vũ Tịch ra ngoài. Trên xe, Chu Ý Nhi hỏi Vũ Tịch.

"Quan hệ giữa cậu và Lôi tổng có lẽ không chỉ là trợ lý tổng giám đốc nhỉ?"

"Anh Húc là anh kết nghĩa của em. Từ hồi cấp ba em đã đi theo anh ấy rồi, cho đến tận bây giờ. Em và anh ấy còn ở chung nhà."

Nhìn bộ dạng phấn khích của Vũ Tịch, Chu Ý Nhi có hơi buồn cười cũng là thêm phần tò mò. Hai người này tình cảm không ngờ lại sâu đậm đến vậy!

"Cậu trông còn rất trẻ."


"Em thua anh Húc một tuổi, em 23 tuổi rồi."

"Tôi chỉ mới 22 thôi, đừng gọi tôi là chị nữa!"

"Cái này thì không được." Vũ Tịch nhất quyết phải gọi Chu Ý Nhi bằng chị. Còn hận chưa thể gọi là chị dâu.

"Tại sao?"

"Sao chị không thắc mắc tại sao em lại có thể chịu đựng anh Húc lâu như vậy?" Vũ Tịch lơ đãng bỏ qua câu hỏi của Chu Ý Nhi.

"Chịu đựng? Tôi nghĩ Lôi tổng rất tốt?"

"Tốt cái con khỉ nhà anh ấy! Anh ấy là chúa khó tính. Nói cho chị biết. Cà phê phải là đủ độ nóng! Quá nóng liền đổi, quá nguội càng phải đổi!

Còn nữa, cơm phải là đặt ở nhà hàng quen, nhất định không ăn bên ngoài. Quần áo phải sắp xếp theo màu, theo chất liệu. Bột giặt cùng nước xả phải cho thật chính xác để có mùi dịu nhẹ. Lại còn không được dịch chuyển đồ đạc của anh ta dù là một milimet.

Nói ra thì có lẽ hết năm không biết em kể hết chưa nữa. Đó chỉ là những cái điển hình thôi. Em theo anh ấy lâu như vậy, bị chửi còn nhiều hơn số hạt cơm em ăn!"

Chu Ý Nhi ôm bụng cười ha ha. Bộ dạng phụng phịu khó chịu này của Vũ Tịch rất giống cô vợ nhỏ đang trách yêu chồng mình, thật đáng yêu! Chu Ý Nhi đưa tay xoa đầu Vũ Tịch.

"Đúng là một con người đáng khâm phục! Tôi thật nể cậu đó."

"Chị đừng nể em, không được đâu!" Vũ Tịch đột nhiên nghiêm trọng làm Chu Ý Nhi cũng ngưng cười.

Nhận thấy ánh mắt kì lạ của Chu Ý Nhi, Vũ Tịch gãi đầu cười cười mà không nói gì tiếp theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận