Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
Thực khách ở bàn bên cạnh có lẽ không quen sử dụng dao nĩa khi ăn, khi dao và nĩa va chạm với nhau, tạo ra tiếng động chói tai.
Tống Triều nhẹ nhàng vuốt ve ly rượu trong tay, cảm nhận xúc cảm lạnh lẽo trên đó, khiến cho cảm xúc hưng phấn trong lòng hắn nhanh chóng biến mất: "À?" Âm thanh của hắn lười nhác khàn khàn, làm cho người ta nghe không ra hắn có cảm xúc gì.
Nhan Khê thấy phản ứng này của hắn, trong lòng càng thêm khẳng định, đối phương căn bản không thích cô.
Nếu bạn thực sự thích một ai đó, bạn sẽ không thể không muốn chú ý nhiều hơn khi nghe thấy bất cứ điều gì liên quan đến cô ấy.
Dịu dàng có thể giả vờ, chu đáo có thể giả vờ, chỉ có sự chân thành là không thể giả vờ.
Cô không hiểu ý đồ của Tống Triều, thái độ của cô đối với Tống Triều không khách khí, đối phương cho dù có tâm muốn chơi đùa, đối mặt với thái độ xa cách này của cô, hẳn là cũng không còn hứng thú, vì sao còn phải hao tổn tâm tư? Trước kia Ngụy Hiểu Mạn nói cô không hiểu đàn ông, cô cười nhạt, hiện tại xem ra, cô thật sự không hiểu đàn ông.
Đàn ông luôn thích nói phụ nữ phức tạp và khó hiểu như thế nào, trên thực tế bản thân họ cũng vậy.
Lòng người như biển cả, không phân biệt giới tính.
Tống Triều cẩn thận quan sát nữ nhân trước mắt, làn da trắng nõn, mày liễu mắt hạnh, mũi thẳng, miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, có chút điềm đạm đáng thương lại vô tội, tóc được cắt thời thượng lại không khoa trương, làm nổi bật khuôn mặt của cô càng thêm nhỏ nhắn.
Hai tay trắng nõn mảnh khảnh, móng tay cắt tỉa sạch sẽ, tuy rằng không sơn móng tay, nhưng lại sơn một lớp bảo vệ móng, đây là một đôi tay bảo dưỡng cực tốt, thậm chí có thể gọi là mười ngón tay không dính dương xuân thủy.
Là một tiểu mỹ nữ tựa như tiểu bạch hoa, nhưng bên cạnh hắn có quá nhiều mỹ nữ, tướng mạo Nhan Khê không đủ khiến hắn cảm thán.
Hắn không rõ Nguyên Dịch sao lại coi trọng một nữ nhân không chút đặc biệt như vậy, bất quá nhớ tới những thói quen ăn nói cùng hành động năm đó của Nguyên Dịch, Tống Triều lại cảm thấy hắn có thể coi trọng nữ nhân như vậy, nói không chừng chính là nhìn trúng cô đáng thương dễ khi dễ.
Loại nữ nhân liếc mắt nhìn qua liền dễ khi dễ, có chút không phù hợp với Nguyên Dịch đi?
"Không nghĩ tới bức thư tình kia không thể đưa đến tay Nhan tiểu thư." Tống Triều mất mát cười, "Mấy năm nay tôi vẫn cho rằng Tống tiểu thư không thích tôi, mới từ chối lời tỏ tình của tôi, không nghĩ tới lại là hiểu lầm."
"Chờ một chút" Nhan Khê nghe Tống Triều lại muốn nhắc đến đề tài tình cảm, không lễ phép cắt ngang lời Tống Triều, "Tống tiên sinh, cho dù thư tình năm đó có đưa đến tay tôi, tôi cũng sẽ từ chối anh."
"Ồ?" Tống Triều cười cười, phong độ mười phần, "Tôi ở trong lòng Nhan tiểu thư, không có lực hấp dẫn như vậy?"
"Không" Nhan Khê lắc đầu, "Tôi chỉ là không có ý định yêu sớm, chín năm trước tôi chỉ mới 15 lăm tuổi, còn chưa trưởng thành."
Tống Triều:...
Hắn cho rằng Nhan Khê sẽ tìm một cách văn nhã dịu dàng từ chối hắn, không nghĩ tới lại nói ra những lời như vậy.
Loại cảm giác giống như hắn vào một nhà hàng cao cấp, kết quả bên trong lại bán thịt dê nướng, đậu phụ thối, hoang đường đến mức khiến hắn có chút không cách nào phản ứng.
"Tống tiểu thư so với tưởng tượng của tôi còn thú vị hơn." Tống Triều cười cười, "Cô như vậy làm cho tôi càng thêm luyến tiếc từ bỏ theo đuổi."
"Tôi hiểu" Nhan Khê lau khóe miệng, "Bất quá cuộc đời của con người, dù sao cũng phải có một ít thứ cầu không được mới thú vị.
Tống tiên sinh không ngại thử một chút loại cảm thụ này, coi như là cảm ngộ nhân sinh mới."
Tống Triều cười cười, từ chối cho ý kiến, tư thái của hắn giống như là đang bao dung một đứa nhỏ cố tình gây sự.
Nhan Khê nghĩ, lời nói và phong độ của người đàn ông này, gần như phù hợp với của tất cả mẫu đàn ông lý tưởng hoàn mỹ trong lòng cô, đó là nếu đối phương không nhắc tới ba cô, nửa ép buộc mời cô đến dùng cơm.
Thay vì nói loại hành vi của Tống Triều gọi là có phong độ, không bằng nói ở trong mắt hắn, cô chỉ đáng để hắn dùng chút thủ đoạn này đối phó.
"Nghe nói bác Tống gần đây làm một dự án từ thiện ở vùng núi nghèo khó, còn được bộ phận liên quan khen ngợi?" Tống Triều ôn nhu nhìn Nhan Khê, "Một người bạn tôi quen biết rất cảm kích tấm lòng nhân nghĩa của bác Tống, trong tay bạn tôi có một dự án lớn quy hoạch khu Tây Thành, bác Tống nếu cảm thấy hứng thú, cũng có thể cùng nhau tham gia."
Hạng mục này vô cùng nổi tiếng, Nhan Khê nghe Tống Hải nhắc tới, nghe nói đoạn thời gian trước có bao nhiêu công ty tham gia đấu thầu, ngay cả Nguyên gia cũng có tham gia, nhưng cuối cùng trúng thầu lại là một công ty hạng hai nào đó.
Lúc ấy ba cô còn nói, sau lưng công ty hạng hai này khẳng định có người thao túng, bằng không không có can đảm ăn dự án lớn như vậy.
Hiện tại nghe Tống Triều nhắc tới, cô có một suy đoán lớn mật, chẳng lẽ...!Tống Triều là người chống lưng đằng sau?
Hạng mục này là một miếng mỡ thơm, rất nhiều người đều muốn ôm đùi, Tống Triều hiện tại không chút để ý đem chuyện này nói ra, có thể thấy được hết thảy đều nằm trong tay hắn, mới có lòng tin như vậy.
Viên đạn bọc đường này thật cảm động, nhưng ai biết được đằng sau lớp đường này là phân hay là độc?
"Dự án này quá lớn, nhà chúng tôi chỉ làm ăn nhỏ, chỉ sợ không có năng lực tham gia." Nhan Khê cười cười, "Cảm ơn ý tốt của Tống tiên sinh."
"Nhan tiểu thư không quản lý công ty, làm sao biết công ty lệnh tôn không có năng lực này, không bằng trở về thảo luận với lệnh tôn một chút?" Tống Triều không tin sẽ có thương nhân không để ý đến lợi ích lớn như vậy.
"Không cần, ba tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, ông ấy rất tôn trọng quyết định của tôi." Nhan Khê một tay chống má, ngữ khí có chút nhẹ nhàng, "Tống tiên sinh, tuy rằng tôi không hiểu vì sao anh cố ý tiếp cận tôi, nhưng đường đường là thiếu gia Tống gia, rõ ràng không thích một nữ nhân, cần gì phải làm bộ động tâm, đây không phải là ủy khuất chính mình sao?"
Những lời này không tính là khó nghe, nhưng lại làm cho Tống Triều thay đổi sắc mặt, hắn cười lạnh nói: "Nhan tiểu thư, có đôi khi nữ nhân quá thông minh, thường sẽ không được nam nhân thích."
"Vậy tôi chỉ có thể xin lỗi đồng bào nam giới" Nhan Khê tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt nhìn Tống Triều có chút trào phúng, "Dù sao cả đời này tôi cũng không học được làm kẻ ngu ngốc, Tống tiên sinh vẫn nên cách xa một chút với nữ nhân không muốn lấy lòng như tôi."
Thông minh dễ lây, cô không muốn lây bệnh thông minh cho người khác.
"Nhan tiểu thư nói chuyện bất mãn như vậy, là vì có Nguyên Dịch làm chỗ dựa?" Tống Triều dựa lưng vào ghế, trong ánh mắt nhìn về phía Nhan Khê mang theo vài phần khinh thị, "Trước không nói Nguyên Dịch có thể bảo vệ cô cả đời hay không, chỉ bằng năng lực hiện tại của Nguyên Dịch, hắn sẽ bảo vệ được cô sao?"
Nhan Khê trầm mặt xuống, "Tống tiên sinh, bình thường ở nhà khẳng định rất ít khi soi gương."
"Ý cô là sao?"
"Mặt to như vậy, anh không nghĩ nên đi gọt bớt hay sao?"
Nghe nói như vậy Tống Triều không giận mà cười: "Cô cho rằng ôm đùi Nguyên Dịch, là có thể làm nữ chủ nhân Nguyên gia? Đáng tiếc cô không biết, phía trên Nguyên Dịch còn có một người anh ưu tú hơn hắn rất nhiều lần, ba mẹ hắn cũng không coi trọng hắn, Nguyên gia về sau căn bản không có khả năng rơi vào tay hắn."
"Gia sản Nguyên gia vào tay ai, có liên quan gì với tôi?" Nhan Khê bị Tống Triều chọc cười, "Đầu tiên, tôi không có ý định làm nữ chủ nhân Nguyên gia, thứ hai tôi không cảm thấy Nguyên Dịch kém hơn ai, hắn không phải chủ nhân tương lai của Nguyên gia thì thế nào, ai có thể khẳng định sau này hắn sẽ không tự mình tạo ra một đế chế trong tương lai?"
"Tôi đã gặp qua rất nhiều người mạnh miệng, Nhan tiểu thư là một trong số đó." Tống Triều rũ mí mắt xuống, cơ thể hơi nghiêng, thập phần ngạo mạn, "Nhưng những người mạnh miệng thường kết cục không tốt."
"Vậy tôi hy vọng có thể thành điều bất ngờ trong cuộc đời của anh." Nhan Khê đứng dậy, đưa thẻ cho nhân viên phục vụ, "Tính tiền."
Cô quay đầu nhìn Tống Triều: "Tống tiên sinh, nói xấu bạn của đối tượng theo đuổi, là cách theo đuổi ngu ngốc nhất của đàn ông.
Tôi hy vọng anh sẽ không phạm sai lầm này một lần nữa khi anh theo đuổi các cô gái khác trong thời gian tới."
"Bạn?" Tống Triều trào phúng nhìn cô "Nguyên Dịch thừa nhận cô là bạn của hắn?"
"Trên mạng có một câu nói rất hay, thế giới rất nhiều chuyện nhưng chỉ cần hai câu là có thể khái quát." Nhan Khê khẽ nâng cằm, "Liên quan cái rắm gì đến anh và liên quan cái rắm gì đến tôi, hy vọng Tống tiên sinh cũng có thể hiểu được đạo lý này."
Mặt Tống Triều trầm xuống.
Nhan Khê không nhìn hắn nữa, xoay người giẫm giày cao gót rời đi.
Tống Triều nhìn thịt trên bàn, hung hăng nắm lấy dao nĩa, một lúc lâu sau mới khôi phục biểu tình bình thường, chỉnh lại nơ, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
Sau chậu cây bên cạnh, người đại diện hạ giọng nói: "May mắn là vừa rồi chúng ta không lên tiếng, nếu không bị người ta phát hiện sẽ xấu hổ.
Người vừa rồi rời đi, hình như là Tống tổng?"
"Tống tổng nghe nói về nước chưa đến nửa năm, đã đứng vững nơi cao nhất Tống thị, mấy anh em trong nhà bị hắn xem như cỏ đuôi chó, không nghĩ tới còn có nữ nhân không cho hắn mặt mũi, chị gái này thật lợi hại."
"Anh hẳn nên trở về soi lại mặt mình, lấy đâu ra tự tin gọi người ta là chị gái." Từ Kiều Sinh kéo vành mũ, ghét bỏ miếng salad trong đĩa, "Hắn lợi hại cái rắm!"
Người đại diện nhớ tới hắn là em họ của anh em Nguyên gia, tươi cười nhất thời có chút xấu hổ: "Vậy thì, hắn so với đại thiếu gia Nguyên gia vẫn còn kém một chút."
Từ Kiều Sinh chậc chậc một tiếng, đem điện thoại di động đặt trên bàn, "Hắn cho dù so với anh họ thứ hai của tôi, cũng kém rất xa."
Người đại diện không biết nên đáp lời như thế nào, hắn chỉ biết Nguyên gia có hai anh em, Chủ tịch Nguyên đã dần dần không quản lý chuyện của công ty nữa, tuy rằng còn treo danh hiệu ông chủ lớn, trên thực tế công ty trên cơ bản đã bị Nguyên Bác nắm giữ.
Tin tức về nhị thiếu gia Nguyên gia rất ít, chỉ mơ hồ nghe nói năm ngoái hắn đầu tư một bộ phim, tháng trước sau khi công chiếu, thu mười tám tỷ phòng vé, khiến hắn kiếm được không ít tiền.
"Nguyên nhị thiếu ở phương diện đầu tư, quả thật có ánh mắt rất tốt."
Hiện tại giới giải trí nhìn như phồn hoa, trên thực tế lỗ tiền không ít, Nguyên nhị thiếu là một người ngoài giới, có thể đem khoản đầu tư lớn xem trúng bộ phim này, có thể thấy được ánh mắt đầu tư của hắn rất rộng.
"Cũng đúng." so với Nguyên Bác, Từ Kiều Sinh cùng Nguyên Dịch quan hệ càng tốt hơn, cho nên hắn không thích nghe người khác nói xấu Nguyên Dịch.
Hôm nay tới chỗ này ăn cơm, là hắn tuỳ tiện chọn, hắn thế nào cũng không nghĩ tới, lại gặp được Tống Triều cùng Nhan Khê hẹn hò.
Trong lòng hắn, Nhan Khê cơ hồ tương đương với chị dâu, chị dâu của mình hẹn cùng với nam nhân khác, nếu hắn nói mình không có chút suy nghĩ nào, đó là gạt người.
Thời điểm Tống Triều nói chuyện quá chướng tai, hắn thiếu chút nữa nhịn không nổi đứng ra tìm Tống Triều gây phiền toái, nhưng nghe chị dâu lưu loát bác bỏ sạch sẽ với Tống Triều, hắn lại rụt trở về.
Nghe chị dâu trào phúng Tống Triều mặt cần đi gọt, hắn thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, miệng của chị dâu thật biết làm tổn thương người khác, nếu hắn là Tống Triều, khẳng định sẽ bị tức chết.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Trên ban công thư phòng, Nguyên Dịch ngồi trên chiếc ghế xích đu nghe một bài nhạc, điện thoại di động đặt trên bàn bỗng nhiên sáng lên, là Từ Kiều Sinh gửi tin nhắn cho hắn.
Kiều Sinh: Anh Dịch, em vừa vô tình ghi lại một đoạn nói chuyện, anh nhất định hứng thú.
Nguyên: Không quan tâm, không nghe.
Kiều Sinh: Có liên quan đến chị dâu, anh cũng không nghe sao?
Nguyên: Em như thế nào lại đi nghe trộm cô ấy?
Kiều Sinh: Đây là điểm mấu chốt?
Nguyên: Ừ
Kiều Sinh: ...
Kiều Sinh: Quên đi, anh nghe sẽ biết.
Nguyên Dịch nhìn đoạn ghi âm Từ Kiều Sinh gửi tới, do dự hồi lâu, mở đoạn ghi âm.
"Xin lỗi, năm đó tôi vẫn chưa nhận được thư tình của anh."
Âm thanh vừa bật, hắn liền nghe thấy giọng của Nhan Khê, giọng nói có chút nhỏ, hắn điều chỉnh âm lượng điện thoại lên mức lớn nhất, chỉ có thể miễn cưỡng nghe rõ bên trong nói gì.
Hai chữ "thư tình", khiến trái tim Nguyên Dịch nặng nề, Nhan Tiểu Khê đang hẹn hò với ai, sao có thể nhắc tới thư tình? :.