Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong FULL


Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
.....
Tống Hải so với giám đốc Hình còn kinh ngạc hơn, nhưng trên mặt thập phần ổn trọng.
"Ba" Nhan Khê muốn xoa xoa đôi mắt buồn ngủ của mình, nhưng nghĩ đến lớp trang điểm, lại thả tay trở về, "Ba đứng ở cửa lớn làm gì vậy?"
"Ba vừa về, xe của ba có chút vấn đề, là giám đốc Hình đưa ba về nhà." Tống Hải giới thiệu giám đốc Hình cho Nhan Khê, "Đây là giám đốc Hình của tổ dự án công ty Ân Thái, giám đốc Hình, đây là con gái tôi."
Giám đốc Hình nhìn đại lão bản phía sau Nhan Khê, lại quay đầu lại nhìn Tống Hải, con gái anh và đại lão bản đang yêu nhau, sao không sớm nói, đây không phải là muốn dọa người ta sao?
"Xin chào chú Hình." Nhan Khê cười chào hỏi giám đốc Hình.
"Cô quá khách khí." Giám đốc hình thiếu chút nữa không mang theo kính xưng, ông quay đầu nói người phía sau Nhan Khê, "Đại lão bản, xin chào ngài."
"Giám đốc Hình vất vả rồi" Nguyên Dịch gật gật đầu với ông, "Về sớm một chút nghỉ ngơi."
"Cảm ơn đại lão bản." giám đốc Hình rất tinh ý, ông cảm thấy mình giờ phút này không nên ở lại ảnh hưởng đến một nhà ba người bọn họ đoàn tụ, rất nhanh tìm lý do tạm biệt, sau khi lái xe thật xa, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Cẩn thận suy nghĩ lại cuộc đối thoại hôm nay của ông với ông chủ Tống, hình như toàn bộ quá trình ông đều khen con gái ông chủ Tống, hơn nữa cũng không có hành vi thất lễ.
Nghĩ như vậy, ông ấy lại có chút vui vẻ, cùng bố vợ tương lai của đại lão bản quan hệ tốt, đối với ông mà nói là chuyện tốt.

Trong nháy mắt này, ông ước gì con gái ông chủ Tống lập tức cùng đại lão bản kết hôn, hai người này ngàn vạn lần không thể chia tay, ông thật vất vả ôm đùi, cũng không thể thất bại.
"Vào nhà ngồi một chút đi." Nhan Khê ngáp một cái, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, "Tối nay làm phiền anh."
"Không cần, cô nghỉ ngơi sớm một chút." Nguyên Dịch thấy cô buồn ngủ đến mức ngay cả mí mắt cũng không chống nổi, tuy rằng nội tâm rất muốn vào Tống gia ngồi một chút, nhưng lại không muốn Nhan Khê cố gắng tinh thần bồi hắn, chỉ có thể nhịn đau cự tuyệt.
"Vậy anh đi đường cẩn thận." Nhan Khê móc ra trong ba lô nhỏ của mình, lục lọi tìm ra hai cây kẹo, nhét vào trong tay Nguyên Dịch, "Nào, quà cảm ơn."
"Chỉ có thứ này thôi sao?" Nguyên Dịch nhìn kẹo mút trong tay, giấy gói sặc sỡ không hề có cảm giác nghệ thuật, cũng không biết bên trong thêm bao nhiêu phẩm màu, "Sao cô lại keo kiệt như vậy?"
"Nói đạo lý, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau một chút, còn không cần quà cảm ơn." Nhan Khê chỉ vào kẹo mút, "Không cần thì trả lại cho tôi."
"Không trả lại." Nguyên Dịch mở giấy gói, nhét một cái vào miệng, "Về đây."
Sau khi đi ra hai bước, hắn dừng lại, quay đầu nhìn Tống Hải: "Bác Tống, tạm biệt."
"Tạm biệt." Tống Hải hơi gật đầu, gió đêm thổi lên mái tóc trên đỉnh đầu ông, ông mập mạp, lại có loại hương vị tịch mịch cao thủ.

Chờ sau khi Nguyên Dịch rời đi, biểu tình trên mặt Tống Hải nhất thời biến thành kinh ngạc, "Nhan Nhan, con và cậu ấy có quan hệ gì?"
"Chỉ là quan hệ bạn nam nữ bè bình thường." Nhan Khê đi vào cửa, thay giày cao gót trên chân, nhào về phía sofa, "Thật mệt mỏi."
"Tình bạn giữa nam nữ sao có thể bình thường được." Tống Hải nhỏ giọng nói thầm, nhưng nhìn bộ dạng mệt mỏi của con gái, lại không tiện hỏi quá nhiều, quay đầu từ trong phòng bếp rửa một đĩa hoa quả đi ra, "Ăn chút trái cây, lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ, đừng có dán mắt vào máy tính mà thức đêm."
"Cảm ơn ba." Nhan lấy một quả dâu tây vừa to vừa ngọt ăn, "Sao ba lại hợp tác với công ty của Nguyên Dịch?"
"Ông chủ công ty chưa nhìn thấy bao giờ, ai mà ngờ ông chủ đó lại là bạn của con." Tống Hải ăn trái cây được một nửa, đột nhiên dừng lại, "Nhan Nhan, nhà chúng ta có tính là...!Ôm đùi Nguyên gia không?"
"Không, chúng ta chỉ ôm đùi Nguyên Dịch, liên quan với Nguyên gia không lớn." Động tác chọn dâu tây của Nhan Khê dừng lại, "Ba trước đây có hợp tác với công ty này sao?"
Tống Hải lắc đầu, "Công ty của bạn con đối với ba rất chiếu cố, hiệp ước hợp đồng cũng rất hậu đãi, ba còn tưởng rằng đây là khí độ của công ty lớn, không nghĩ tới..." Không nghĩ tới người ta nể mặt con gái, cho nên thương nhân vẫn là gian trá.

Ông hoài nghi Nguyên Dịch kia đối với con gái của mình mưu đồ bất chính, nhưng nhìn thái độ của con gái nhắc tới Nguyên Dịch, bọn họ lại không giống như là người yêu.
Vị nhị công tử Nguyên gia này cái gì cũng tốt, chính là khuôn mặt kia nhìn không giống người tốt, vạn nhất con gái gả cho hắn, hắn có thói quen gia bạo thì làm sao bây giờ? Còn không biết hắn tốt nghiệp trường nào, bằng cấp có xứng với con gái ông hay không? Theo các chuyên gia, trí tuệ của ba mẹ ảnh hưởng đến thế hệ tiếp theo, đây không phải là một vấn đề lớn sao? Quan trọng nhất là, quý tộc hào môn như Nguyên gia, ba mẹ chồng có thể sẽ không dễ ở chung, con gái nhà ông từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, dựa vào cái gì gả vào cửa lại bị người khác khi dễ?
Ngẫm lại bộ phim truyền hình hào môn mình rảnh rỗi xem qua, những thủ đoạn của mẹ chồng làm khó con dâu, Tống Hải toàn thân đều dựng lên.
"Con gái ngoan, con cảm thấy tổng giám đốc Nguyên như thế nào?" Tống Hải cẩn thận hỏi, "Ba thấy cậu ấy tuổi còn trẻ, tự mình quản lý công ty, xem ra năng lực rất tốt."
"Anh ấy..." Nhan Khê ăn được một quả dâu tây có chút chua, buồn ngủ đều bị tỉnh một nửa.

Nguyên Dịch người này, ngoại trừ tướng mạo quá đẹp trai lại nhìn như không quá thân thiện, miệng lại rất thiếu đòn, nhưng trên thực tế lại là một người rất tốt.

"Có trách nhiệm, có tình yêu, có quyết đoán, cho dù sau này anh ấy không kế thừa Nguyên gia, dựa vào năng lực của mình, cũng có thể thành công trong giới kinh doanh." Nhan Khê nghiêm túc nói, "Công ty chúng ta hợp tác với anh ấy, là một cơ hội phi thường tốt."
Trong lòng Tống Hải có chút chua xót, con gái đánh giá Nguyên Dịch cao như vậy sao?
"Mau đi lên ngủ đi" Tống Hải phục hồi tinh thần lại, "Con gái không nên thức khuya, đối với thân thể không tốt."
"Ba ba, ngủ ngon."
"Ừm."
Nhìn bóng lưng của con gái, trong lòng Tống Hải có chút buồn bã nói không nên lời, giống như là bảo tàng trân quý bị người khác phát hiện, trong lòng mất hứng, nhưng nếu bảo tàng nhà mình không ai coi trọng, ông cũng sẽ mất hứng.
Rắc
Rắc
Bất tri bất giác ăn sạch toàn bộ quả táo lớn, Tống Hải nhìn hạt táo trong tay, ném hạt vào thùng rác, đứa nhỏ lớn lên, chỉ cần người bên cạnh cô không phải nam cặn bã, than làm ba không nên can thiệp quá nhiều.
Có tiền hay không có tiền không quan trọng, quan trọng là đối với con gái ông có tốt hay không, dù sao trong nhà cũng không thiếu tiền.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
Mệt mỏi quá mức ngược lại sẽ không còn cảm giác buồn ngủ, Nhan Khê tắm rửa xong nằm sấp trên giường, muốn hỏi một chút chuyện Ân Thái hợp tác hạng mục với ba cô, suy nghĩ thật lâu, cô gọi điện thoại cho Nguyên Dịch.
"Có việc gì?" Nguyên Dịch từ trên xe đi xuống, trong biệt thự còn sáng đèn, dì Lý tuy rằng ngủ khá sớm, nhưng nếu thỉnh thoảng anh tăng ca về nhà muộn, bà đều sẽ để lại cho anh một ánh đèn.
"Không có việc gì, muốn hỏi anh về đến nhà chưa." Nhan Khê túm lấy con gấu bông trong tay, có chút không để ý.
"Ừm, vừa mới về đến nhà." Nguyên Dịch dùng chìa khóa mở cửa, lại quét dấu vân tay mới mở được cửa, "Cô không phải đang mệt mỏi ư, sao còn chưa ngủ?"
"Mệt mỏi quá mức, không ngủ được." Nhan Khê ném con gấu bông sang một bên, cả người nằm sấp trên giường, "Anh...!sao lại hợp tác với ba tôi?"
"Hợp tác cái gì?" Nguyên Dịch thay giày, lên lầu cởϊ áσ khoác tây trang, tùy ý ném áo khoác lên sofa, tận lực làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ ngoài ý muốn một chút, "Cô đang nói gì vậy?"
"Chính là hợp đồng hợp tác dự án hôm nay ba tôi ký với với công ty anh." Nhan Khê có chút ngoài ý muốn, "Anh không biết sao?"
"Tôi đứng tên tận mấy công ty, bất động sản, game, ăn uống đều có, nếu như mỗi hạng mục đều muốn tôi tự mình quyết định, một ngày cho tôi 48 tiếng cũng không đủ dùng." Nguyên Dịch tháo cà vạt, "Ngày mai tôi bảo trợ lý hỏi một chút, hợp tác với bác Tống là hạng mục nào, sợ người phía dưới không hiểu chuyện, đắc tội với bác Tống."
"Việc kinh doanh, vẫn là đừng đặc biệt chiếu cố." Nhan Khê không biết Nguyên Dịch thật sự không biết hay là giả không biết lần hợp tác này, nhưng hạng mục này đối với ba cô mà nói tuyệt đối có chỗ tốt rất lớn, "Mặc kệ như thế nào, việc này tôi cảm ơn anh trước, ngày mốt tôi mời anh ăn cơm."
"Ngày mốt Trương Vọng cùng mấy người bạn vừa vặn muốn đi ra ngoài chơi, đến lúc đó chúng ta đi cùng nhau." Nguyên Dịch cười nhạo một tiếng, "Không nhìn ra cô là người khách sáo như vậy, cư nhiên nói cảm ơn tôi."
"Nói bậy, từ mẫu giáo, giáo viên đều khen tôi là một đứa bé ngoan hiểu lễ phép" Nhan Khê ngáp một cái, cảm thấy cơn buồn ngủ hình như đã trở lại, "Anh đây là vu khống danh dự của tôi."
Nguyên Dịch nghe âm thanh của cô mang theo mệt mỏi, liền hừ cười một tiếng nói: "Quên đi, không muốn đấu với loại miệng lưỡi không dinh dưỡng như cô, tôi cúp máy trước."
"Nghe tiếng bíp bíp truyền đến từ điện thoại, Nhan Khê cũng không thèm để ý, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, xoay người ngủ thiếp đi.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Hai cây kẹo mút, một cái là vị dưa hấu đã ăn, cái còn lại vị dâu tây.

Kẹo cũng không ngon, còn mang theo hương vị kém chất lượng, Nguyên Dịch nghịch cây kẹo mút này, cuối cùng bỏ kẹo vào ống đựng bút.
Ngồi yên thật lâu, anh lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại gọi cho Trương Vọng, trong số ít bạn bè, chỉ có kinh nghiệm yêu đương của hắn là phong phú nhất.
Trương Vọng nhận được điện thoại thập phần ngoài ý muốn, hiện tại là hơn mười giờ tối, đối với bọn họ mà nói chỉ mới là khởi đầu cuộc sống cú đêm, nhưng đối với Nguyên tiểu nhị mà nói, lúc này hẳn là đang tiến vào mộng đẹp.
"Nguyên tiểu nhị, cậu điện để nói cho tớ biết, bữa tụ tập cuối tuần sẽ không đến sao?"
"Không phải...!tớ muốn hỏi cậu một câu."
"Cậu muốn hỏi gì" Trương Vọng đẩy người phụ nữ bên cạnh, đứng dậy đi vào phòng tắm, "Nói đi."
"Tớ nói nếu...!ý tớ là, nếu tớ muốn tỏ tình với một cô gái, tớ nên làm gì?"
"Cậu nói cài gì?" Trương Vọng cất cao giọng, "Cậu muốn tỏ tình với ai, Nhan Khê?"
"Tớ chỉ nói nếu, ai nói tớ thích Nhan Khê?!" Nguyên Dịch lúc này phản bác, "Tớ không thể tò mò vấn đề này sao?"
"Thì ra là tớ hiểu lầm rồi" Trương Vọng ha hả cười, "Tỏ tình thật ra rất đơn giản, tặng hoa tặng xe tặng đá quý, nói cho cô ấy biết những thứ này đều dành cho mỹ nhân, cô ấy không phải liền hiểu sao?"
"Phương pháp này quá thẳng thắn, vạn nhất đối phương từ chối thì làm sao bây giờ, có phương pháp nào uyển chuyển một chút không?" Nguyên Dịch đối với đề xuất này không hài lòng, "Nếu đối phương không thiếu tiền, tặng mấy thứ này có thể lay động cô ấy?"
"Uyển chuyển hơn một chút..." Trương Vọng suy nghĩ một chút, "Ví dụ như cùng cô ấy ngắm trăng, nói một câu trăng đêm nay thật đẹp, cô ấy sẽ hiểu."
"Trăng đêm nay thật đẹp là có ý gì?" Nguyên Dịch cảm thấy chuyện này hoàn toàn không liên quan đến lời tỏ tình, có phải uyển chuyển quá mức hay không?
"Tự mình lên mạng tìm kiếm." Trượng Vọng nói: "Cậu ngay cả một chút tế bào lãng mạn này cũng không có, còn muốn theo đuổi phụ nữ?"
Nguyên Dịch: "Tớ chỉ hỏi một chút, không có ý định theo đuổi ai, tớ cần theo đuổi phụ nữ sao? Nói lại lẫn nữa xem."
Trương Vọng: "Ha ha, cậu trâu bò, cậu uy lực, cậu so với mặt trời còn chói mắt hơn."
Dám khoác lác như vậy trước mặt anh, nguyên nhân chắc chắn thừa lúc đang quỳ trước bàn phím mà giấu tiền.
-------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên tiểu nhị: Làm nam nhân, vì cái gì mà phải đi xách túi hộ.
Chát!
Nguyên tiểu nhị: Tôi sẽ theo đuổi một nữ nhân sao?
Chát! Chát!
Nguyên tiểu nhị: Nữ nhân Nhan Tiểu Khê kia, thực sự có bệnh!
Bạch! Bạch! Bạch!...
---
Thay vì nói "tôi yêu em" nhiều người sẽ cảm thấy xấu hổ với cụm từ này, để uyển chuyển hơn họ dùng ánh trăng để tỏ tình đối phương, như nhiều nhà thơ trước đây họ thường mượn ánh trăng để tỏ tình.
Đoạn chia tay Thúc Sinh - Thuý Kiều
Người lên ngựa kẻ chia bào
Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san.
Dặm hồng bụi cuốn chinh an
Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh
Người về chiếc bóng năm canh
Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi.
Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường.
(Truyện Kiều - Nguyễn Du)
----------
Editor có điều muốn nói:
Aaaa !!!! Cuối cùng thì cũng đi được nửa chặn đường
*Tung hoa*
*Tung hoa*
*Tung hoa*
00:07
20/9/2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui