Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
Người tên Lưu Lưu vẫn còn nhắn tin.
Lưu Lưu: Hiểu Mạn không dám nói chuyện này cho chị nghe, thậm chí không có can đảm xin chị tha thứ.
Lưu Lưu: Bác sĩ nói bệnh của cô ấy đã ở giai đoạn cuối và có thể ra đi bất cứ khi nào.
Hôn lễ của tôi và cô ấy sẽ được tổ chức vào thứ bảy tới, tôi thực sự mong chị sẽ đến.
Hắn gửi tên và địa chỉ khách sạn, thấy Nhan Khê không trả lời tin nhắn nữa, đánh thêm hai chữ "Làm ơn", rồi không quấy rầy cô nữa.
Nhan khê nhìn địa chỉ khách sạn vị hôn phu Ngụy Hiểu Mạn gửi tới, là sản nghiệp dưới tên tập đoàn Trường Phong.
Lần trước cô cùng Nguyên tiểu nhị đi đón ba cô, chính là khách sạn này.
Nhìn nội dung trong khung chat, Nhan Khê trầm mặc thật lâu, bấm rời khỏi.
Buổi tối Nhan Khê có một giấc mơ dài, trong mộng cô là một con thỏ trắng nhỏ, cỏ xanh bên tổ vừa mềm vừa béo, kết quả cô cắn một miếng, cỏ xanh biến thành ốc xào vừa thơm vừa cay.
Thức dậy vào buổi sáng, cô ngồi trên giường vài phút rồi mỉm cười nói, "Thỏ cũng muốn ăn thịt."
Thay quần áo xong đi xuống lầu, Nhan Khê cùng Tống Hải ăn điểm tâm.
"Nhan Nhan, ba muốn bay ra nước ngoài theo đoàn khảo sát, con có chuyện gì không thể giải quyết, có thể gọi điện thoại cho trợ lý của ba." Tống Hải buông đũa xuống, "Nghe nói mấy cô gái trẻ các con thích cái gì mà túi xách, giày dép v.v.., con đưa ảnh thứ con muốn cho ba xem, ba sẽ dựa vào hình ảnh mà mua."
"Dạ, cám ơn ba." Nhan Khê buông đũa xuống, muốn thu dọn bát trên bàn đi rửa, Tống Hải ngăn cô lại: "Đừng rửa, để ba, trên đường đi làm lái xe cẩn thận."
Nhan Khê nghe Tống Hải dặn dò, đáp ứng hết thảy, mới cầm túi ra cửa.
Vào giờ cao điểm, đường xá vô cùng chật chội, lúc Nhan Khê tới được đài truyền hình thiếu chút nữa đã trễ, trong thang máy gặp phải mấy nhân viên đài Đế Đô không quen biết lắm, Nhan Khê vừa mới đi vào, liền có người chào hỏi cô, nói "Nhan lão sư."
Tuy rằng không biết mấy người này, Nhan Khê vẫn lễ phép mỉm cười trả lời, sau khi trở lại đài, phát hiện ánh mắt đồng nghiệp nhìn cô đặc biệt nhiệt tình.
"Mọi người làm sao vậy?" Nhan Khê cúi đầu nhìn mình, quần áo trên người trước kia cũng đã mặc qua, trang sức mang trên người cũng không phải dạng hãi tục.
"Nhan lão sư." Người thiết kế tạo hình nói với cô, "Tối hôm qua, 《Chuyện quanh ta》 rating đứng đầu bản xếp hạng, xin chúc mừng."
Chính xác là phương thức tuyên truyền trên internet, hơn nữa chất lượng chương trình không tồi,《Chuyện quanh ta》đồng thời dẫn đầu trong các chương trình phát, giành được vị trí đầu bảng xếp hạng.
"Xếp hạng 1" Nhan Khê đi tới trước máy tính của Tiểu Dương, xem bảng thống kê rating, chương trình do cô dẫn đúng là đứng đầu bản xếp hạng, hơn nữa còn bỏ xa hạng thứ hai.
Tối hôm qua cô cùng đồng nghiệp đi ăn cơm, sau khi về nhà lại bởi vì chuyện của Ngụy Hiểu Mạn nên không có tâm tình lên mạng, quên xem ratting của chương trình hôm qua.
"Tiểu Nhan" Trần Bội từ văn phòng đi ra, thấy Nhan Khê đã tới, vẫy vẫy tay với cô, "Đến phòng làm việc của chị một chút."
Nhan Khê cười cười với mấy đồng nghiệp, xoay người đi tới phòng làm việc của Trần Bội.
Phòng làm việc của Trần Bội có chút lộn xộn, trên bàn nằm ngổn ngang mấy thư mục, trên mặt đất còn có giấy tờ bị bỏ.
Cô khom lưng nhặt mấy tờ giấy bên chân lên ném vào thùng rác, quay đầu ngồi xuống ghế.
"《 Chuyện quanh ta 》đứng đầu bảng rating hiện tại, chắc em cũng đã biết." Trần Bội bên cạnh bình nước rót cho nhan khê một ly, "Chị có nghe cấp trên có chủ ý, nếu như mấy tập tiếp theo rating vẫn cao, thời gian phát sóng của chương trình có thể được điều chỉnh thành mười giờ, đây là khoảng thời gian phim truyền hình vừa kết thúc, sẽ có nhiều khán giả xem chương trình hơn."
Nhan Khê cầm ly bằng giấy không nói gì, Trần Bội cố ý gọi cô vào, tuyệt đối không chỉ khen ngợi cô.
"Chị cũng đã lớn tuổi, suy nghĩ có thể có khoảng cách thế hệ với các bạn trẻ các em, nội dung chương trình có thể nắm bắt không chuẩn xác, em nếu có ý tưởng tốt, cứ tích cực đề cập với chị, mấy tiết mục tiếp theo của em, có chuẩn bị tốt không?"
"Đã chuẩn bị ổn thoả, chị có muốn xem lại không?"
"Lát nữa nói Tiểu Dương chỉ cho chị một bản." Trần Bội cười gật đầu, "Vậy thời gian tới sẽ vất vả cho em rồi." Cô ấy muốn nói với Nhan Khê, bên tổng đài hình như có ý muốn bồi dưỡng Nhan Khê, nhưng chuyện này cũng chỉ là một quả bóng, được hay không còn chưa chắc, cô ấy chưa thể thông báo.
Nhan Khê thấy Trần Bội không có gì để nói, mới đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Trần Bội.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
Văn phòng lãnh đạo tổng đài, Thẩm Tinh Nhan nghe lãnh đạo nhỏ giọng nói cái gì mà nữ MC trong đài, người không ít, nhưng người thực sự có năng lực lại không nhiều, hỏi cô có coi trọng hậu bối nào hay không, có thể mang đến học kinh nghiệm.
Thẩm Tinh Nhan biết trong đài muốn cô dẫn dắt người mới, nhưng ai sẽ nguyện ý dẫn dắt một đối thủ cạnh tranh trẻ tuổi hơn mình, cô bốn lạng đẩy ngàn cân nói vài câu, nhưng thực chất không hứa hẹn gì cả.
"Thẩm lão sư, đối với đài truyền hình thật cũng không dễ dàng.
Hiện tại nền tảng mạng ngày càng phát triển, miếng bánh ngon trên nền tảng truyền hình của chúng ta ngày càng nhỏ, cạnh tranh cũng khốc liệt hơn trước rất nhiều, không có sự mới mẻ rót vào, làm sao có thể cạnh tranh giành được nhiều khán giả?" Trong đài cũng không muốn cùng Thẩm Tinh Nhan đối mặt, cho nên từ ngữ lãnh đạo vô cùng khách khí, hắn lấy ra một danh sách đặt trước mặt Thẩm Tinh Nhan, "Cô nhìn xem, có ai vừa mắt không?"
Thẩm Tinh Nhan nhìn danh sách, bốn người này đều là nữ MC có dáng người tướng mạo xuất chúng, hơn nữa không thiếu đề tài, nhưng nếu bàn về kỹ năng dẫn chương trình, bốn người này không ai có thể tự mình dựng lên một chương trình.
Thấy cô không nói chuyện, lãnh đạo cười ha hả nói: "Như thế nào, vậy có chướng mắt ai không?"
Thẩm Tinh Nhan và nhà đài đã sớm xác lập quan hệ cùng có lợi, cho nên cũng không cần quá ủy khuất chính mình, cô lật mặt danh sách, khẽ gõ lên mặt giấy nói: "Chương trình do các cô ấy chủ trì tôi đã xem qua, đều có đặc sắc riêng, nào còn cần tôi dẫn dắt."
Xem ra là thật sự chướng mắt.
Lãnh đạo gật gật đầu: "Vậy cô cảm thấy trong đài còn có nữ MC nào thiếu kinh nghiệm, cần cô dẫn dắt không?"
Thẩm Tinh Nhan muốn nói, cô ta dù là ai cũng không muốn mang theo, chưa từng nghe qua câu quá giống nhau sẽ bị bài xích sao? Nhưng nghĩ tới tình cảm tốt của mình với đài Đế Đô mấy năm nay, không đem những lời này nói ra.
Bỗng nhiên trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của một cô gái trẻ, ngón tay gõ giấy dừng lại, "Thời gian trước tôi gặp người mới dẫn chương trình trong thang máy, tiết mục của cô ấy tôi đã xem qua, còn có chút thú vị."
Nghe cô nói, nụ cười trên mặt lãnh đạo nhất thời sáng lên: "Là người mới nào?"
"Là người dẫn chương trình của tổ tiết mục《Chuyện quanh ta》, nếu như trong đài đồng ý, tôi có thể dẫn dắt cô ấy cùng một chút." Thẩm Tinh Nhan nghĩ thầm, thay vì mang theo mấy tiểu yêu tinh ngày nào cũng muốn đi theo cô cọ đề tài, không bằng mang theo một cái thuận mắt, tốt xấu gì trong tên các cô đều có chữ Nhan, cũng coi như là có duyên phận.
"Cô nói là Nhan Khê?" Lãnh đạo có vài phần ấn tượng với Nhan Khê, chương trình của người dẫn chương trình này vừa mới lên đài vệ tinh chưa được mấy ngày, chương trình đã đứng đầu bảng xếp hạng người xem thời gian hiện tại, danh tiếng trên internet cũngkhá tốt, chứng tỏ MC này có vài phần đáng kỳ vọng.
"Nhưng người dẫn chương trình này mới vào đài mấy tháng, kinh nghiệm làm việc có chút thiếu."
"Kinh nghiệm đều là chậm rãi tích lũy ra." Thẩm Tinh Nhan không để ý lắm nói, "Chỉ một mình cô ấy."
"Nếu Thẩm lão sư nhìn trúng cô ấy, đó chính là may mắn của cô ấy."
"Các bạn khán giả thân mến, 《 Tin tức buổi trưa 》 hôm nay đến đây đã kết thúc, mời mọi người đón xem bản tin vào ngày mai, tạm biệt." Nhan Khê hướng về phía ống kính nói lời tạm biệt với khán giả, tắt micro cài trên cổ áo, dọn bản thảo trên bàn.
"Kết thúc công việc."
"Vất vả, vất vả."
Nhan Khê vừa bước ra khỏi phòng thu, liền nhìn thấy không ít đồng nghiệp nữ chen chúc bên cửa sổ, thảo luận cái gì đó bên ngoài cửa.
"Các cô đang nhìn cái gì vậy?" Nhan Khê tò mò tiến lại gần, nhưng cửa sổ đã bị mọi người chiếm hết chỗ đứng, cô căn bản không tìm được khoảng trống.
"Bên ngoài có người dùng hoa hồng vẽ ra một trái tim thật lớn, không biết chuẩn bị tỏ tình với ai." sau khi mọi người phát hiện Nhan Khê, chen chúc nhau, di chuyển sang một bên cho cô chút không gian, để cô có thể chen đầu vào xem náo nhiệt.
Nơi này cách phía dưới tòa nhà đài truyền hình vài tầng, độ cao mấy chục mét , đống hoa hồng hình trái tim chiếm một diện tích rất lớn, không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể bày ra được như vậy.
Cũng không biết người giàu nào đã nghĩ ra phương pháp tiêu tiền lỗi thời này.
Hiện trường hẳn là còn chưa bố trí xong, còn có vô số nhân viên công tác đang cầm hoa tạo hình, Nhan Khê nhìn một chút liền cảm thấy vô nghĩa, cô mở điện thoại di động chuẩn bị đặt đồ ăn: "Các vị tiểu tiên nữ, các cô có ai chưa ăn cơm trưa không?"
"Chúng em đều ăn rồi." Tiểu Dương nhìn xuống lầu, "Có thể tiêu nhiều tiền cùng tinh lực như vậy để tỏ tình với một cô gái, người đàn ông này khẳng định rất thích đối phương."
"Không chừng là phụ nữ muốn tỏ tình với một người đàn ông." Nhan Khê xem thật lâu trên app đặt đồ ăn, mới quyết định được nên ăn cái gì.
"A a a, từ trên xe sang bướ xuống một người đàn ông mặc âu phục, thật đáng tiếc nhìn không rõ mặt."
"Đối tượng được tỏ tình là ai, sao còn không xuất hiện?"
Nhan Khê nằm sấp trên bàn nghe tiếng thảo luận háo hức của đồng nghiệp, vuốt bụng chờ tiểu ca đẹp trai, không biết có phải bởi vì cô đã làm chương trình liên quan đến người giao hàng hay không, cho nên được tổ nghề giao hàng phù hộ, mỗi lần cô gọi đồ ăn đều rất nhanh giao đến.
Đợi chưa đầy 20 phút, cô nhận được đồ ăn, vừa mở nắp còn chưa bắt đầu ăn, đã nghe thấy tiếng thét chói tai của đồng nghiệp.
"A a, các cô mau xem, khinh khí cầu kìa, trên đó viết tên ai vậy?!"
"Kính của tôi đâu, kính đâu, tôi không thấy rõ chữ trên đó."
"Mắt ai tốt, mau nói cho tôi biết trên đó viết cái gì vậy."
"Tiểu Khê, làm bạn gái anh đi..." đồng nghiệp đồng loạt quay đầu nhìn Nhan Khê đang vùi đầu ăn cơm, Tiểu Khê này không phải là Nhan lão sư chứ?
"Các cô đừng nhìn tôi, trong tòa nhà này khẳng định người được gọi là Tiểu Khê không chỉ riêng mình tôi." Nhan Khê uống một ngụm nước, "Những người bên cạnh tôi sẽ không có kiểu khoa trương này."
Đôi khi, làm người không nên quá mạnh miệng.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Khi điện thoại di động của cô vang lên, trên màn hình hiển thị một số lạ, trong lòng cô đột nhiên có chút dự cảm không lành.
Nhận điện thoại, giọng Tống Triều truyền ra.
"Nhan Khê, có thích biển hoa hồng tôi chuẩn bị cho cô không?"
"Xin lỗi, có phải anh có hiểu lầm gì về biển đúng không?" Nhan khê buông đũa xuống, dùng khăn giấy lau sạch miệng: "Tống Triều, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Điều tôi làm đủ rõ ràng, đương nhiên là theo đuổi cô." Tống Triều đứng dưới tòa nhà đài truyền hình, không để ý bốn phía điện thoại di động chụp về phía mình, "Hôm nay chuẩn bị quá vội vàng, nếu cô ngại hoa ít, ngày mai tôi có thể cho người đưa tới đây nhiều hơn một chút."
Nhan Khê đứng lên đi đến bên cửa sổ, Tống Triều đứng ở cửa lớn, ngửa đầu nhìn lên trên, hắn nhìn không thấy cô ở phía sau cửa sổ, cô cũng không thấy rõ biểu tình Tống Triều.
Đây là một trò hề nhân danh sự theo đuổi, chính là không biết trò hề này cho ai xem?
"Tôi không thích người tặng hoa, cho dù anh tặng tôi một nắm hoa kim cương, tôi cũng không thích nổi." Nhan Khê cười ra tiếng, "Tống tiên sinh thích loại cảm giác nhiều người chú ý này, tôi không quấy rầy."
Cúp điện thoại, Nhan Khê cười nhạo một tiếng, trở về văn phòng nghỉ ngơi.
Soái ca hào môn tỏ tình, cô gái thần bí dưới sự tấn công mạnh mẽ cùng dịu dàng, từ chối xuất hiện, không biết có thể lên tiêu đề báo hay không?
Nhưng Nhan Khê đã xem thường năng lực xem náo nhiệt của cư dân mạng, giờ phút này đã có người mở nền tảng livestream, chụp lại khung cảnh của soái ca đang tỏ tình vào ống kính, thuận tiện còn chụp lại biển hoa hồng, khiến cho vô số cư dân mạng tò mò, rốt cuộc là loại nhân vật cấp nữ thần gì, mới có thể khiến soái ca hạ quyết tâm lớn như vậy?
Rất nhiều hoa hồng rãi trên mặt đất, cái này không phải là hoa, mà là tiền!
Mười phút, nửa giờ, một giờ, anh chàng đẹp trai vẫn đứng tại chỗ, và nữ thần bí ẩn vẫn không xuất hiện.
Có một số cư dân mạng nam bắt đầu hả hê khi người gặp họa, có tiền thì thế nào, nữ thần không muốn để ý cũng vô ích.
Còn có người cảm thấy anh chàng đẹp trai này có chút đáng thương, một mảnh chân tình bị người ta dẫm đạp, cô gái được tỏ tình cho dù không thích anh ta, cũng không nên để cho anh ta chờ đợi lâu như vậy.
Nhưng cũng có rất nhiều cư dân mạng cảm thấy, loại hành vi này thuộc về loại không có lương tâm, người đàn ông này có tiền đến đâu thì như thế nào, con gái nhà người ta đã không thích, anh ta ở trước tòa náo loạn động tĩnh lớn như vậy, có từng suy nghĩ đến cảm thụ của cô gái hay không?
Nghe tiếng nghị luận xung quanh càng ngày càng nhiều, Tống Triều lại bấm điện thoại di động của Nhan Khê: "Nhan Khê, quả nhiên cô vẫn vô tình như thế."
Nhan Khê tức giận nói: "Anh đã từng có tình cảm với tôi khi nào vậy? Tống Triều, anh đem chuyện này xé lớn như vậy, không ngại mất mặt sao?"
"Mất mặt?" Tống Triều bỗng nhiên cười ra tiếng, "Nhan Khê, ngày mai tin tức tôi theo đuổi cô sẽ lan rộng khắp mạng xã hội, cô cảm thấy Nguyên Dịch sẽ suy nghĩ thế nào?"
Nhan Khê càng ngày càng cảm thấy Tống Triều người này tâm lý có chút vặn vẹo, nếu như cô và Nguyên Dịch sớm nảy sinh tình cảm với nhau, bị hắn nháo như vậy, không chỉ giữa hai người có thể xuất hiện mâu thuẫn, hơn nữa cô còn sẽ để lại ấn tượng ở trong mắt người khác là kẻ "trêu hoa ghẹo nguyệt", Nguyên gia là loại vọng tộc hào môn, làm sao có thể để cho một nữ nhân "trêu hoa ghẹo nguyệt" gả vào cửa.
Mà Tống Triều nhiều nhất chỉ rơi xuống hình tượng một nam nhân si tình đáng thương, nói không chừng còn có thể lừa gạt mấy em gái đơn thuần đối với hắn sinh ra đồng tình thậm chí động tâm.
Loại thủ đoạn này...
Tống Triều hắn là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của học viện cung đấu có đúng không?
"Tôi không biết hắn sẽ nghĩ tôi như thế nào, không bằng tôi gọi điện thoại cho hắn hỏi một chút" Nhan Khê bị thủ đoạn này của Tống Triều làm cho tức giận, "Tống Triều, tôi muốn hỏi một chút, anh làm nhiều chuyện tự tổn hại 8 phần về mình như vậy, có lợi ích gì?"
"Không có lợi ích thì sẽ như thế nào, chỉ cần nhìn thấy thứ không thuộc về tôi, tình cảm thất bại, tôi liền vui vẻ." Tống Triều tươi cười đặc biệt ôn nhu, "Nhan Khê, cô có thể đi lên con thuyền lớn của Nguyên Dịch, tôi cũng sẽ có biện pháp để hắn đẩy cô từ trên thuyền xuống."
Nhan Khê:...
Cô là một người bình thường, không thể hiểu được mạch não của một người điên.
"Tống Triều, tôi cảm thấy anh nên xem ít thể loại phim cung đấu trạch đấu, những thứ này xem nhiều đối với đầu óc không tốt." Nhan Khê ngữ khí dừng một chút, "À, còn có một câu khuyên nhủ quên nói, thuốc đừng dừng, ngừng hại người hại mình."
Cúp điện thoại, Nhan Khê lập tức gọi điện thoại cho Nguyên Dịch.
"Phần kế hoạch này..." Nguyên Dịch vừa dứt lời, nói với thư ký, "Xin lỗi, tôi có điện thoại."
"Nguyên tiểu nhị, tôi bị người ta chặn trong đài truyền hình rồi."
"Làm sao vậy?" Nguyên Dịch từ trên ghế đứng lên, "Gặp phải khán giả vô lý rồi sao?"
"Còn nghiêm trọng hơn chuyện đó." Giọng nói của Nhan Khê nghe có vẻ đáng thương lại ủy khuất, "Có tên thần kinh bày ra một đống hoa hồng tỏ tình với tôi, khiến cho rất nhiều người vây lại xem, tôi không dám đi ra ngoài."
Nguyên địch trong lòng trống rỗng, cầm áo khoác trên ghế nói: "Cô đừng hoảng hốt, tôi lập tức chạy tới, người tỏ tình với cô là ai?"
"Là Tống Triều, náo lớn như vậy, người khác sẽ nhìn tôi thế nào đây."
"Không sao, cô xuống lầu từ chối hắn, nói cô đã có bạn trai." Nguyên Dịch đi vào thang máy, ngữ khí hơi dừng lại nói, "Cùng lắm thì tôi chịu chút thiệt thòi, giả làm bạn trai cô."
"Nguyên tiểu nhị, anh quả nhiên là người thiện lương nhất đẹp trai nhất trên thế giới."
Cúp điện thoại, Nhan Khê hôn điện thoại một cái.
Cỏ gần hang vị ốc sên, chuẩn bị đưa tới miệng.
Nguyên Dịch cúp điện thoại, sửa sang lại cổ áo sơ mi cùng cà vạt, hít sâu một hơi.
Đừng khẩn trương, cố lên, phải bình tĩnh, nói không chừng có thể làm giả thành thật.
....