Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
Nguyên Dịch quay đầu nhìn Nhan Khê một cái, không trả lời nhắn tin lại cho Trương Vọng, nhét điện thoại vào trong túi.
Nhận thấy Nguyên Dịch đang nhìn mình, Nhan Khê quay đầu mỉm miệng cười với anh.
Thấy cô cười ngây ngô, tay Nguyên Dịch có chút ngứa ngáy, đưa tay nắm lấy mặt cô kéo sang hai bên, "Sao lại cười đến ngốc như vậy?"
"Em là một cô gái thông minh, anh lại đi nói em ngốc?" Nhan Khê hất tay Nguyên Dịch ra, lẩm bẩm, "Cũng may khuôn mặt của em hoàn toàn tự nhiên, nếu không để anh kéo như vậy, khẳng định sẽ bị hủy dung."
"Ai lại đi phẫu thuật thẩm mỹ thành mặt giống em, đúng là nghĩ không thông." Nguyên Dịch thấy hai má cô có chút đỏ lên, bắt đầu hối hận vừa rồi chính mình dùng sức hơi lớn một chút, nhưng rõ ràng cũng không dùng bao nhiêu lực, sao mặt đỏ thành như vậy?
Dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô, "Có đau không?"
"Anh thử xem." Nhan Khê trở tay kéo mặt Nguyên Dịch, sau đó thất vọng buông tay ra, "Da mặt anh quá dày, em kéo không nổi."
"Vì chỗ em kéo không đúng" Nguyên Dịch cúi đầu, đưa mặt về phía trước mặt Nhan Khê, đưa tay chỉ lên má mình, "Em ngốc sao, không biết kéo chỗ này?"
"Ai ngốc?" Nhan Khê không kéo mặt anh, ngược lại kéo lấy vành tai anh, cười hì hì nói, "Anh nói ai ngốc?"
"Buông, buông tay" Nguyên Dịch nắm lấy tay Nhan Khê, ảo não nói, "Tai của nam nhân không thể tuỳ tiện sờ được."
Tài xế phía trước rất thức thời nâng vách ngăn bên trong xe lên, không dám xem hiện trường ông chủ bị bạn gái véo tai.
Ông chủ Nguyên trong công việc rất nghiêm túc đứng đắn, nhưng nói đến yêu đương, cũng không khác gì mấy chàng trai mới biết yêu.
Nam nhân khi bị nữ nhân véo tai, vành tai rất dễ đỏ lên.
Hai người cười đùa một hồi, cuối cùng Nhan Khê vô tình cọ vết son lên âu phục của Nguyên Dịch thành một vệt, cô chột dạ dùng khăn giấy lau dấu son môi, cười gượng nói: "Gần đây công việc của anh bận rộn như vậy, chạy đến đón em làm gì?"
"Dù bận rộn đến đâu cũng phải đến bồi em một chút" Nguyên Dịch làm bộ như không nhìn thấy hành động nhỏ của cô, "Ai bảo anh còn đang theo đuổi em, chỉ mới nhận phần đặt cọc, chưa nhận được phần còn lại."
"Phần còn lại..." Nhan Khê nhướng mày, "Phải xem biểu hiện của anh."
Nguyên Dịch nhìn vách ngăn đã được nâng lên, ôm người vào trong ngực, hôn một cái thật sâu: "Nhan Tiểu Khê, em nên thấy may mắn vì người đàn ông em gặp là anh."
Nam nhân bị nữ nhân mình thích trêu chọc, định lực không đủ, đã sớm biến thành cầm thú rồi.
"Nếu như không phải là anh, em sẽ không thích." Nhan Khê ngồi thẳng người, liếm liếm đôi môi đỏ của mình, "Anh nói xem, đúng không?"
Nguyên Dịch một lần nữa ôm người vào trong ngực, hung hăng ôm một cái: "Thật sự bị trúng tà của em."
Ngoan ngoãn dựa vào trong ngực Nguyên Dịch, Nhan Khê nghe được tiếng tim đập mạnh dồn dập của anh, nhịp tim này hình đập vượt giá trị bình thường?
"Nguyên tiểu nhị, có một số việc anh không cần nói với em, em cũng không hỏi." Nhan Khê thay đổi tư thế thoải mái hơn tựa vào lồng ngực Nguyên Dịch, "Chuyện quản lý công ty em nửa hiểu nửa không.
Nhưng nếu anh gặp rắc rối, anh có thể nói với em, những thứ khác em không chắc có thể làm, ít nhất em có thể cho anh một cái ôm tình yêu."
"Cái ôm tình yêu?" Nguyên Dịch bật cười, nhìn người phụ nữ trong ngực, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, "Vẫn là không bằng cái hôn tình yêu."
"Nguyên tiểu nhị, anh đi theo Trương Vọng học hư rồi." Nhan Khê từ trong ngực Nguyên Dịch ngẩng đầu, đưa tay ôm cổ chạm nhẹ vào môi anh, "Nào, nói cho em biết, rốt cuộc anh và người trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Những tin đồn trên mạng, tuy rằng bị đè xuống rất nhanh, nhưng hai ngày gần đây trong đài có không ít người nhìn cô chê cười, có thể biết được tin tức này vẫn còn truyền ra.
"Lần trước không phải đã nói với em sao, không có chuyện gì lớn cả." Nguyên Dịch cúi đầu nhìn hai mắt Nhan Khê, "Đừng xem thường người đàn ông của em, cổ phần Nguyên gia ông ấy không cho anh, cũng sẽ cho anh trai của anh, tùy ông ấy vậy."
Anh em hào môn nhà người ta, vì tài sản có lẽ đã sớm tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, tình cảm của Nguyên Dịch cùng anh trai hắn hình như không tệ, nghe ngữ khí này của hắn, thật đúng là không thèm quan tâm đến gia sản Nguyên gia.
Nhan Khê thấy anh thông suốt như vậy, lo lắng trong lòng nhất thời tiêu tan: "Anh có thể nghĩ như vậy thật tốt."
"Gần đây khẳng định có người đàm tiếu sau lưng em" Nguyên Dịch từng trải qua cảm giác ăn pháo hoa, những chuyện phát sinh gần đây, nếu như không có người nhân cơ hội sau lưng chế giễu Nhan Tiểu Khê, đó mới là chuyện kỳ lạ, "Em không cần nghe người khác nói bậy bạ, Nguyên Dịch anh không thiếu tiền, chỉ thiếu nữ nhân.
Nếu ai nói chuyện không dễ nghe, em không cần nhẫn nhịn, nên thu thập liền thu thập, nên mắng liền mắng."
"Thiếu nữ nhân?" Nhan Khê nắm cúc áo sơ mi của anh, "Bởi vì thiếu nữ nhân, anh mới tới theo đuổi em??"
"Không, không có" Nguyên Dịch lập tức đổi giọng, "Ngũ hành của anh thiếu em, có em bên cạnh mới có thể khỏe mạnh, tài vận hưng thịnh, mọi việc thuận lợi."
"Ngoan" Nhan Khê buông cúc áo ra, cười tủm tỉm nói, "Em cũng thấy như vậy."
Nguyên Dịch:...!:.