Jungkook ôm lấy Taehyung từ phía sau, mặc cho cơn gió chết tiệt đang làm cậu run lên. Cậu không muốn hắn giận, hắn càng như thế cậu lại cảm thấy áy náy đến lạ thường.
Bởi vì hắn là yêu cậu nên mới quan tâm lo lắng đến mức như thế. Jungkook cảm nhận rất rõ ràng từng câu nói thậm chí là từng hành động của hắn.
Tuy không quay đầu lại nhưng hắn biết bé cưng của mình đang cảm thấy tủi thân, cảm thấy có lỗi. Vòng tay ôm hắn càng lúc càng siết chặt, Taehyung dù tức giận cũng không thể làm gì được bé cưng này.
Vì hắn yêu cậu đến điên cuồng
3
Không thể ngó lơ nữa liền nắm lấy tay cậu tách ra khỏi eo mình, Jungkook hơi bất ngờ rồi lại cảm thấy hụt hẫng. Đôi mắt to tròn ấy dường như đang dần ngấn lệ, không còn một chút kiên cường nào như ngày trước.
Cởi áo vest trên người mình khoác lên đôi vai kia, đặt lên trán bạn đời nụ hôn an ủi rồi kéo cậu vào lòng. Taehyung vẫn luôn dỗ Jungkook theo cách như thế, không cần quá nhiều lời hoa mĩ, càng bên nhau lâu hắn biết được rằng cậu chỉ chú trọng đến hành động hắn dành cho cậu thay vì là những lời đường mật kia.
"Anh không giận em, vì em là bé cưng của Kim Taehyung"
"Nếu em không phải bé cưng của Kim Taehyung..."
"Phải là của Kim Taehyung không có chuyện không phải"
Jungkook im lặng tựa đầu vào lồng ngực hắn, cảm giác buồn bực tủi thân cũng dần biến mất. Tay Taehyung ấm áp kéo Jungkook lại gần xoa xoa chiếc bụng đang nhô lên.
"Bắt đầu thấy thích con rồi sao?"
Jungkook trêu chọc, Taehyung ôn nhu lắc đầu
"Anh thích sờ bụng em"
Ngán ngẩm lắc đầu đầy oán giận, cậu từng nói rất nhiều lần là con có thể nghe thấy điều mà mọi người nói. Hắn vẫn cứ luôn bảo không thích con, để cậu xem xem lúc cậu sinh con rồi có thích hay là không.
"Cút"
Nói xong liền buông hắn ra không thèm ôm nữa, cậu bỏ đi vào trong. Taehyung thở dài rồi sải bước theo sau, hắn đúng là cái gì cũng có thể làm theo ý mình trừ mỗi Jeon Jungkook ra là hắn không dám ho he một lời.
.
"Viễn Anh, sao cứ lạnh nhạt với tỷ thế?"
Uyển Nhi chồm người lên nhìn người con gái trước mặt, Viễn Anh chẳng ngước lên mà chỉ chăm chú vào chiếc ipad xem thông tin mà thuộc hạ gửi
Tư Duệ từ ngoài đi vào nhìn vẻ mặt buồn bã của Uyển Nhi và nét thờ ơ lạnh nhạt của Viễn Anh chỉ biết lắc đầu.
"Nhi tỷ, Quốc ca ca gọi tỷ"
Tư Duệ lên tiếng phá tan mọi sự ngượng ngùng ở đây. Uyển Nhi cụp đôi mắt xuống rồi rời đi. Tư Duệ lúc này mới ngồi đối diện Viễn Anh
"Ngươi rõ biết tỷ ấy thích người thế nào. Vì sao cứ luôn khước từ tỷ ấy?"
Trước câu hỏi kia đôi mắt của Viễn Anh có chút xao động nhưng vẫn không đáp lại