Chuyện đêm qua nghĩ cũng chẳng to tác gì nhưng sáng hôm nay nhà thương Sài Thành báo rằng ông chủ hiệu vải đêm qua đã tắt thở.
Chỉ sau một đêm tin tức về cô hai Sài Thành đánh chết người trở thành chủ đề bàn tán số 1 trên các bài báo lớn tại các chợ phố Sài Gòn.
Những chuyện hoang đường lúc trước của cô hai Trà cũng được mấy kẻ săn tin tung lên một loạt.
Nói oan cho cô cũng không hẳn, những bài báo đó đều là viết sự thật, là Kim Trà ỷ gia thế của ông trùm khanh Nam mắng thẳng mặt quan Tây khiến hắn tức đến lên cơn hen suyễn phải nhập viện tận mấy ngày, đánh đập đầy tớ trong nhà đến tứ chi đứt đoạn, còn ép người ta đến mức tự tử chết oan.
Sự việc 2 năm trước Kim Trà bức ép ca sĩ Trang Linh có tiếng tại nhà hát Sài Gòn phải quỳ trước cổng lớn hai tiếng đồng hồ làm đôi chân cô ca sĩ kia gần như bị liệt chỉ vì dám nhìn ngó có ý trèo cao với Khanh Nam.
Mấy chuyện này xảy ra như cơm bữa với Kim Trà chẳng có gì lạ.
Ngoài kia có mắng chửi cô thì đã sao? Kim Trà vẫn là cô hai Sài Thành người nắm trong tay quyền lực thì cần gì để tâm đến ánh nhìn của mấy kẻ dân đen tầm thường đó.
Kim Trà vốn dĩ không xem trọng.
“Cô hai, chuyện này càng lúc càng lớn rồi, sợ lâu dần sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô, sau này cô hai muốn lấy chồng cũng khó”
“Hơ...!tôi cần gì lấy chồng hửa? Tôi giàu thế này, sợ gì không tự nuôi nỗi bản thân, với cả cái xứ Nam Kỳ này vú có thấy ai giàu hơn anh Văn Khanh của tôi không? Không giàu bằng thì có tư cách gì nói chuyện với tôi.”
“Không gã thật sao cô hai? Hmmm”
“Anh Khanh Nam?”
Giọng cười đắc ý từ bên ngoài hài lòng sảng khoái.
Dáng người cao 1m80 của tuổi 35 là cái gì đó rất cuốn hút mê người.
Cô chưa bao giờ để ý người đàn ông nuôi lớn mình bao nhiêu năm qua lại đẹp trai đến mức này? Sóng mũi cao kia, còn cả ánh mắt tam bạch sát khí đằng đằng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác đó nữa, đẹp trai thật, đẹp đến mê hồn.
Kim Trà hối hận rồi, cô ấy nhận ra rồi, Khanh Nam không chỉ mỗi đẹp trai chửng chạc mà còn là hình mẫu hoàn hảo trong cái xã hội, quan trọng nhất trong tay hắn ta nắm giữ quyền lực của cả xứ Nam Kỳ.
Tất nhiên đâu phải đơn giản mà Kim Trà được Trần Khanh Nam yêu chiều để mắt đến.
Người ta nói rồng đi với rồng chính là đạo lý này.
Năm Kim Trà lên 9 tuổi đã sang Pháp cùng với Khanh Nam lăng lộn trên thương trường, tiếng Pháp, Trung, Nhật đều thông thạo.
Năm cô 12 tuổi việc ngoại giao với đối tác nước ngoài của Khanh Nam cũng giao cho cô ấy lo liệu sắp xếp.
Một trong năm nhà đầu tư lớn nhất tại nhà hát Sài Thành đứng tên cô hai Sài Thành Nguyễn Kim Trà.
Khanh Nam từng nói trước báo đài “Tôi thích những cô gái không chỉ thông minh mà còn phải có chủ kiến mạnh mẽ”
Thực chất hắn ta là đang ám chỉ 'lá Trà nhỏ' nhà hắn.
Kim Trà từ nhỏ sang Tây quen với cách sống tự do, được học cách thông thạo về súng, kĩ thuật nước ngoài về Việt Nam thì tiếp thu được chữ Nôm văn thư theo nho giáo người Việt.
Trên thông thiên văn dưới tường địa lý.
Xinh đẹp tài giỏi đến mức này… tiếc là tính khí lại quá cao ngạo, độc đoán.
Nhưng với Trần Khanh Nam, Kim Trà cũng chỉ là em bé khờ khạo của hắn.
“Ừm...!em không gả vậy anh có nuôi không đây? Nuôi đến khi em già thì sao.”
“Dư thừa...!Tìm khắp xứ Nam Kì này hỏi ai dám nuôi em ngoài anh hửa? Vậy nếu em làm cô hai chán rồi thì hay là chuyển sang làm bà cả dinh thự Hoa Trà này chịu không?”
Đôi mày Kim Trà hơi nhướng nhẹ, khoanh tay trước ngực hơi ngã người về phía sau ghế, miệng cười có chút yêu nghiệt thách thức Khanh Nam.
“Bà chủ? Hớ, xem anh có đủ bản lĩnh đó không đã?”
Chuyện lùm xùm kia lớn đến mấy cuối cùng cũng bị chìm như kim khâu giữa biển, ngay cả miệng đời là thứ khó sạch nhất cũng trong một đêm được xóa trắng bốc hơi.
Hôm nay không biết Kim Trà uống nhầm thuốc gì, trời còn chưa sáng cô đã ngồi dưới lầu chờ sẵn.
Cô hai nhà họ chưa bao giờ thế này.
Trần Khanh Nam nhìn biểu cảm gương mặt cũng biết cô bé nhà hắn ý đồ gì khác.
Ánh mắt đáng yêu này chỉ xuất hiện khi Kim Trà xin xỏ cái gì hoặc là đã gây ra hoạ gì không thể tự mình giải quyết được.
Hắn bất lực thở dài kéo hơi thuốc sì gà phà ra luồng khói xám làm Kim Trà nhăn cả mặt.
Ánh mắt Khanh Nam 3 phần nghi kị 10 phần như 3 đề phòng với cô…
“Em lại muốn xin gì sao?.”
“Hì...cho em đi đến đồn điền cao su với anh được không? Em muốn xem thử nó thế nào? Em muốn đến xem Phước Long, xem thử nơi làm ra cao su Khanh Trà”
Biểu cảm Trần Khanh Nam biến sắc đột ngột có chút phức tạp.
“Hay để lần sau chúng ta lên cao nguyên hái trà được không ? Đồn điền nhiều muỗi lắm… nghư lời anh.”
“Em muốn đi, không cho em đi em sẽ nỗi điên lên biết đâu cả người ở trong cái dinh thự này đều phải chuyển đến nhà thương hết đấy? Hứ"
“Kim Trà em….
Haizz bỏ đi.”
Cô ấy chỉ mới 16 tuổi lời nói cay độc đấy phát ra từ miệng cô nghe cũng thật nhẹ nhàng quá rồi, Khanh Nam trước giờ đều biết Kim Trà ngang ngược cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chần chừ một cũng không thể từ chối 'hũ giấm' này.
Khanh Nam thừa biết không phải Kim Trà tò mò muốn đến Đồn điền Khanh Trà, mà là cô ấy muốn nhìn cho rõ nơi gia đình của mình bị thiêu rụi trong đám cháy, cái thảm cảnh năm đó thế nào.
Cũng vì sợ Kim Trà đau lòng nhớ lại chuyện lúc trước đây nên Khanh Nam mới không dám đưa cô đến đồn điền.
Con xe Rolls-Royce Phantom chỉ mới ra khỏi dinh thự Hoa Trà cô ấy đã mèo nheo than thở như vừa đi Hải Ngoại mấy ngày về.
Vở kịch này Khanh Nam cũng phải diễn theo ý Kim Trà.
“Chúng ta đi bằng xe hơi em đã mệt như vậy, đến đồn điền phải đi bộ lên đường rừng hay là bây giờ anh đưa em quay về chịu không?”
“Không chịu, em muốn đi, em ngủ chút sẽ không sao”
“Được, dựa vào anh”
Trời càng lúc càng lạnh, chiếc áo dài gấm màu vàng nhạt thêu hoa mỏng như vậy sao có thể đủ ấm? Khanh Nam không nói nhưng hắn biết cô ấy lạnh, chiếc áo vest Tây phục Khanh Nam khoát lên cơ thể nhỏ bé ấy của Kim Trà, hơi ấm từ cơ thể người đàn ông này toả ra cùng hương thơm Guerlain dễ chịu đến mê hoặc.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy lúc ngủ ngây thơ không khác gì em bé.
Nhưng em bé này có chút hơi phiền, nếu thường thì hắn ta sẽ không dừng lại nhưng có cô hai theo cùng này quảng đường lại thêm một khoảng xa, cứ tốc độ này thì biết bao giờ mới đến được?.
“Anh dừng hoài thì sao đến nhanh được? Xe du nhập từ phương Tây còn thua cả xe phu kéo ở Sài Gòn phiền chết được đây này…”
“Hôm trước ai nói với anh xe này chạy quá nhanh làm cô hai đây buồn nôn? Bây giờ lại chê xe chậm vậy thế nào mới hài lòng cô hai của tôi đây ạ?”
“...…, hừm"
Chỗ đồn điền Khanh Trà đường rừng gồ ghề Kim Trà ngồi xe một quãng đừng xa trong người cũng có chút mệt.
"Em ấy mệt như vậy lỡ ngất giữa chừng thì phải làm sao đây?" Hắn nghĩ thầm, vẻ mặt lo lắng tính trước đường cho cô ấy"
“Hay là anh cõng em chịu không?”
“Không chịu đâu, em tự đi được anh có tuổi rồi lỡ gãy xương thì phải làm sao đây?”
“Em chê anh già sao?”
“Em không chê, em nói thật”
Tự ái thật nhưng đúng là dạo này xương cốt Khanh Nam có chút vấn đề tuổi tác, thôi vậy.
Sau một hồi dày công suy nghĩ hắn ta bỏ ra một khoảng tiền thuê phu xe đưa Kim Trà lên đồn điền.
Nếu giữa đường có sơ suất thì bọn họ xem như xác định.
Bỏ tiền thuê người kéo xe mà gương mặt người đàn ông này lại nhăn nhó, khó chịu không phải vì tiếc vài đồng bạc vặt vảnh mà là hắn ghen với mọi thứ mà cô chạm vào.
Mới nữa quãng mà Khanh Nam đã không nhịn được mà giành lại bảo bối.
Cả Kim Trà cũng phải bất lực thở dài, ai bảo “anh nuôi” này của cô là Trần Khanh Nam chứ?
“Anh thuê người rồi mà còn tự mình kéo xe cho em? Haizzz Mệt lắm đó… còn gì là mặt mũi ông trùm đây?”
“Mệt? Anh làm 'ngựa' cả đêm cho em cưỡi còn không mệt, mấy chuyện này có là gì hửa?”
“Bị điên hả? Anh vô sĩ thật… Đúng là hừm…”
Cái mặt đắc ý không chút liêm sỉ này của hắn ta làm người khác muốn đấm thật.
Những lời này có thể đem ra nói trước mọi người vậy sao? Đúng là ngại chết Kim Trà rồi.