Mai Nhân đem đôi dày và mấy thứ đặt ra trước mặt nghiêm túc tự hỏi.
Cậu cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy được, như thế chính là lừa gạt tình cảm của người ta, nhưng nếu thừa nhận thì sẽ ra sao đây?
Trong đầu hiện lên hình ảnh Hác Cung hướng cậu nổi giận: “Ngươi là đồ biến thái!! Ngươi là đồ lừa đảo!!!”
Chính mình thì ôm lấy chân Hác Cung run rẩy: “Không có không có không có!! Tôi đối với cậu là rất thật lòng!!!”
Sau đó âm nhạc vang lên, hai người quay lại….
.
Làm sao còn có nhạc với nhéo gì thế nữa thế a? Mai Nhân khuơ tay, sau đó thì đập đầu đầu mình lên bàn.
Mai Hiểu Hiểu vừa làm bánh pudding xong, đang định làm cho anh mình bất ngời thì bắt gặp cảnh tượng hoảng sợ kia: “Anh đang làm gì vậy? định luyện thiết đầu công đấy à?”
Mai Nhân vùi đầu xuống bàn, vô lực khoát tay.
Mai Hiểu Hiểu hoài nghi, đem đĩa buông xuống, nhìn cái gì đó của Mai Nhân đang đặt trên bàn nháy mắt không bình tĩnh, mặt đầy hắc tuyến nói: “Ca….
.
anh quả nhiên là đi làm tiểu bạch kiểm của phú bà sao?”
Mai Nhân mê man ngẩng mặt lên, thấy ánh mắt sắc bén của muội muội đang nhìn tới đồ vật có giá trị xa xỉ trên bàn, cậu có chút đỏ mặt, xấu hổ ôm hết vào trong người: “Đương nhiên là không phải rồi….
là của bạn tặng.
”
Mai Hiểu Hiểu không tin: “Anh có người bạn hào phóng như vậy sao….
là nam?”
Mai Nhân gật đầu, Mai Hiểu Hiểu vẫn chưa chịu bỏ qua còn muốn hỏi nữa, nhưng lại bị ca ca đẩy ra khỏi cửa.
Mai Nhân dựa lưng vào cửa phòng thở dài, nhìn thấy đồ vật này nọ trên bàn có chú phiền toái bứt tóc.
Từ sau trận bóng hôm đó, quan hệ của Mai Nhâm và Hác Cung như khí hậu gió mùa khô ráo biến thành khí hậu rừng mưa nhiệt đới vậy, cho dù trường học khác nhau cũng vô phám ngăn cản được dòng chảy thông khí giữa hai người tác động mạnh mẽ với nhau, thậm chí nếu một người không có tiết học ở trường thì sẽ chủ động tới lớp của người kia bồi đối phương nghe giảng luôn ấy.
Và đương nhiên là khi mà mỗi lớp sẽ cố định vị trí của sinh viên để giáo viên dễ nhớ tên từng người thì khi điểm danh thỉnh thoảng sẽ thấy xuất hiện nhiều thêm 1 người rồi.
Mai Nhân đang nhàm chán ghi chép lại phần lịch sử chính trị còn Hác Cung thì ngồi vẽ vẽ xóa xóa trong vở của mình, một lát sau hắn liền đưa bức tranh hoàn chỉnh ra trước mặt Mai Nhân.
Mai Nhân liếc mắt một cái liền phát hiện người trong bức tranh của Hác Cung là chính mình, hoảng hốt tới nửa ngày chưa nói nên lời, một hồi lâu cậu mới nhỏ giọng lắp bắp nói: “Này, này….
.
”
“Ngô.
” Hác Cung tủm tỉm cười nhìn cậu: “Giống không?”
Mai Nhân nghẹn giọng: “Không, không……chẳng giống tôi chút nào.
”
Hác Cung ra vẻ ngạc nhiên nhìn cậu: “Tôi cũng không có nói giống cậu mà.
”
“…….
.
” Mai Nhân trong một khắc hiểu được tại sao người ta lại muốn đào hố chạy trốn a, hơn nữa, cậu bây giờ không chỉ đơn giản cần đào một cái hố đâu mà chính là cần cái rãnh Mariana luôn đó……
Hác Cũng nghiên cứu bức tranh ở trên bàn một hồi rồi quay đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mai Nhân, chậm rãi nói: “Bất quá……nó thực sự khá giống cậu.
”
Mai Nhân: “……….
” .