Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Tả Đào che mặt. Từ khe hở ngón tay lộ ra ánh mắt ý bảo Lâm Thái Sâm thu nhỏ thanh âm một chút, sau đó lại yên lặng gật đầu, xem như trả lời vấn đề này.

"Vl......"

"Không phải...... Vl." Như là đánh mất năng lực tổ chức ngôn ngữ, Lâm Thái Sâm liên tiếp nói mấy lần vl, khả năng vẫn có chút khó có thể tin, hắn dùng sức mà vỗ trán mình, lại nhịn không được xác nhận lại: "Thật sự?"

Tả Đào gian nan mà gật đầu.

Lâm Thái Sâm hít một hơi, trừng mắt: "Cháu cháu cháu, hai người yêu đương?"

Bị người này chọc giận, Tô Nguyệt Yểu bưng chén rượu của Lâm Thái Sâm lên uống một ngụm to, ngữ khí phá lệ không tốt: "Đầu óc không tốt thì thôi, hiện tại lỗ tai cũng điếc luôn à?"

"Thực xin lỗi, anh chính là...... Từ từ, sao em cũng uống rượu rồi, đợi lát nữa ai lái xe?"

Lâm Thái Sâm nhìn chén rượu trống không trong tay, ánh mắt khiếp sợ mà nhìn về phía chính mình Tô Nguyệt Yểu bên cạnh mình, những suy nghĩ vốn đã bối rối của hắn ngay lập tức tách ra, hỏi một câu hỏi rất vô ích.

Tô Nguyệt Yểu quả thực không thể tưởng tượng, ngữ khí nháy mắt càng kém: "Hiện tại là thời điểm thảo luận cái này sao? Vấn đề của cháu ngoại anh chẳng lẽ so với buổi tối ai lái xe quan trọng hơn sao?"

Lâm Thái Sâm yên lặng dịch sang bên cạnh, biết nghe lời phải nhận sai: "Thực xin lỗi, coi như anh chưa hỏi." Hắn ho nhẹ một tiếng, nhướng mày, giả vờ tức giận: "Sao hai người có thể không hỏi ý kiến vợ của chú mà lén lút yêu nhau?!"

Tô Nguyệt Yểu: "Anh câm miệng đi."

"Một hồi để Tống Thời Hàn đưa về."

Tả Đào đỡ trán, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đụng Tống Thời Hàn, nói: "Dù sao anh ấy không uống rượu."

Mặc dù tình hình hiện tại đã khiến cả người tê liệt nhưng vì chủ đề đã bắt đầu nên không thể kết thúc ở đây.

Mặc kệ Tô Nguyệt Yểu có phản đối hay không, tóm lại cậu sẽ không chia tay với Tống Thời Hàn, cho nên biện pháp tốt nhất là tiên hạ thủ vi cường, rèn sắt khi còn nóng, nhân lúc hai người Tô Nguyệt Yểu và Lâm Thái Sâm còn chưa suy nghĩ rõ ràng, trực tiếp làm cho bọn họ tiếp thu chuyện này.

Dựa vào vô số kinh nghiệm sống sót dưới cơn thịnh nộ của Tô Nguyệt Yểu, trong khoảng thời gian ngắn, Tả Đào nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó.

Mặc dù cậu chưa bao giờ trải qua chuyện gặp gỡ gia trưởng, nhưng chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy. Dựa vào ký ức liên qua đến anh rể của Đinh Lỗi cùng những bộ phim thần tượng gộp vào —— lúc này chính là thời điểm để thể hiện.

Cậu phải nghĩ biện pháp để Tô Nguyệt Yểu hài lòng với Tống Thời Hàn, mà phần lớn sự hài lòng này sẽ được thể hiện ở những điều nhỏ nhặt và chi tiết.

Tự hỏi đến đây. Tả Đào lần đầu tiên trước mặt người khác bày ra thân phận "Bản nhân là bạn trai của Tống Thời Hàn", xưng hộ đội trưởng ngàu thường cũng lặng yên không một tiếng động đã xảy ra biến hóa.

"Tống Thời Hàn, hồi nữa anh không bận chuyện gì chứ?" Tả Đào non nớt mà kêu tên Tống Thời Hàn, hỏi.

Chú ý tới xưng hô của cậu biến hóa, Tống Thời Hàn một bên nhướng mày, lại vẫn cười phối hợp cậu: "Không có bận gì." Anh ngước mắt nhìn Tô Nguyệt Yểu ở phía đối diện: "Tô Bá, một lát nữa cháu đưa ngài về."

Tô Nguyệt Yểu vẫn lạnh mặt như cũ: "Không cần, tôi sẽ tìm người lái thay."

Tống Thời Hàn đáp ứng một tiếng, sau đó xắn tay áo sơ mi lên, gọi người phục vụ vừa đi ngang xin một cái ly: “Vậy cháu bồi ngàu uống một ly?”

"Không được."

Tả Đào không hề nghĩ ngợi, cậu nắm bắt lấy cánh tay Tống Thời Hàn, nói: "Em không có bằng lái, đợi lát nữa anh còn phải lái xe, người lái thay thật sự không tiện đâu."

Chê cười, tửu lượng của Tô Nguyệt Yểu có bao nhiêu đáng sợ, câuh quá rõ ràng. Thường thường cậu và Lâm Thái Sâm hai người cộng lại cũng không uống bằng nàng, Tống Thời Hàn nếu uống cùng nàng, kết quả cuối cùng chỉ có khả năng sẽ uống nhiều.

Tả Đào tịch thu cái ly của Tống Thời Hàn đến trước mặt mình, nói: "Lần sau đi, chờ lần sau về nhà lại uống. Dì nhỏ, hôm nay cháu uống vời gì, uống nhiều ít cũng không sao!"

Lâm Thái Sâm thấy bộ dạng cậu nói chuyện như nóc nhà, biểu tình trên mặt càng thêm vi diệu.

Nói cũng thực vi diệu, chỉ là ngữ khí vẫn dại ra: "Này liền muốn mang về nhà?"

Trong lúc hắn nói chuyện, Tả Đào đã rót rượu đầy ly, không để ý tới Lâm Thái Sâm, mà là giơ ly lên muốn cùng Tô Nguyệt Yểu chạm cốc, gằn từng chữ một mà nói: "Dì nhỏ, cháu uống với dì."

Tả Đào khi nói những lời này eo lưng thẳng tắp, ánh mắt cũng phá lệ kiên định.

Như là đang nói chuyện uống rượu, lại như nói về chuyện khác.

Tô Nguyệt Yểu không nói chuyện, lại đem ly đẩy về phái Lâm Thái Sâm, ý bảo hắn rót đầy.

Nhưng hôm nay Lâm Thái Sâm gọi bia đen, kỳ thật Tả Đào không hay uống loại này, câub mới uống hết một nửa gần 700 ml bia trong cốc thì không khỏi dừng lại một chút. Vừa mới định uống tiếp, sau cổ đã bị một bàn tay ấm áp không nặng không nhẹ nhéo một cái.

Tả Đào theo bản năng mà giương mắt, liền nghênh đón một đôi mắt lạnh lùng, trong đôi mắt nhạt màu ấy còn mang theo ý cười bất đắc dĩ.

Tả Đào chớp chớp đôi mắt.

Giây tiếp theo, trước khi cậu kịp nói gì, chủ nhân của đôi mắt đó đã một ngụm uống nốt phần rượu còn lại

Tống Thời Hàn rõ ràng chưa nói cái gì, nhưng Tả Đào lại cảm thấy chính mình có thể hiểu được từ ánh mắt của Tống Thời Hàn, đọc ra tiếng lòng của anh.

Tả Đào cảm thấy một sự ấm áp vô cớ ùa vào trong lòng, như thể anh được bao bọc trong một sự yêu thích cực lớn. Nhìn lại, từ nhỏ đến lớn giống như chỉ có mình Tống Thời Hàn giúp cậu chắn rượu.

Hắn liếm hạ môi, lại bản năng nhìn về phía Tống Thời Hàn trong tay kia chỉ chính mình vừa mới uống qua cái ly, có điểm không tiền đồ tâm động lên.

"Các ngươi có phiền hay không?"

Thấy một chén rượu còn muốn chia hai người uống, Tô Nguyệt Yểu một trận phiền lòng, triều phục vụ viên vẫy tay: "Phiền toái đưa tới hai bình rượu trắng." Lại nhìn về phía đối diện, ngữ khí bố hỏa: "Có thể uống hay không?"

Tống Thời Hàn gật đầu: "Có thể."

Tô Nguyệt Yểu: "Vậy đều uống cho dì."

Tả Đào: "......" Đến, đến bây giờ xem như uổng phí tâm cơ.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi. Dưới gầm bàn, Tống Thời Hàn cầm tay Tả Đào đặt trên đùi, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói: "Không sao."

Lâm Khê đi WC xong vừa trở về liền thấy một màn này —— bốn ngườu lớn, mỗi người một ly rượu trắng, một ngụm rồi một ngụm chén nhỏ, thoạt nhìn vẫn là bộ dạng vừa mới bắt đầu uống.

"Chúng ta về như nào ạ?"

Lâm Khê cảm thấy mấy người lớn này thật không bớt lo, nhịn không được nhắc nhở: "Xe."

Tả Đào nói: "Không sợ, tí nữa anh lại cắm cho xe một đôi cánh, để nó bay về."

Lâm Khê: "......"

Lâm Khê vừa mới ngồi xuống. Tô Nguyệt Yểu móc ví ra, lấy ra hai tờ trăm đô đưa tới: "Đừng ăn, đồ ăn vừa mới đã bị cha con phun bẩn. Đối diện có một nhà hiệu sách, con qua đó đọc sách đi, ăn chưa thì qua khu bánh ngọt gọi một cái."

Dứt lời, nghĩ tới cái gì, lại bồi thêm một câu: "Mang theo điện thoại của con đi, đừng chạy loạn qua chỗ khác."

Lâm Khê theo bản năng muốn kháng nghị, nhưng thấy hai tờ tiền mặt màu hồng kia, rất nhanh liền thỏa hiệp.

Trước khi đi còn hồn nhiên không biết không khí giờ phút này có bao nhiêu quỷ dị, vui sướng hỏi: "Tiền dư còn lại cho con sao?"

Tô Nguyệt Yểu xua tay: "Cầm đi."

Lâm Khê mang theo tiền mặt, lập tức hoan thiên hỉ địa rời đi.

Tả Đào có chút bất an nhìn Tô Nguyệt Yểu. Dù sao đến giờ Tô Nguyệt Yểu vẫn chưa bày tỏ thái độ của mình, hơn nữa từ lúc hai người xác định quan hệ, nàng cũng không có trực tiếp nói ra cái gì, khiến cho các loại biện pháp đối phó cậu vừa dự định trong đầu đều không thể sử dụng được.

Càng là chờ đợi, liền càng nôn nóng.

Cậu đã muốn cùng Tống Thời Hàn ở bên nhau, lại không muốn Tô Nguyệt Yểu vì cậu mà lo lắng khổ sở, càng không nghĩ bởi vì chuyện này mà cùng người nhà phát sinh mâu thuẫn.

Người quả nhiên là lòng tham.

Lại một chén rượu trắng xuống bụng, Tả Đào đã không biết bao nhiêu lần trộm ngắm Tô Nguyệt Yểu. Nhưng mọi người chỉ uống rượu, mãi đến khi bình rượu trống không, Lâm Thái Sâm mở bình thứ hai, Tô Nguyệt Yểu mới tạm thời đặt chén rượu xuống.

Mọi người đều biết nàng có điều muốn nói nên cũng làm theo im lặng đặt cốc xuống.

"Tửu lượng của cậu không tồi."

Tô Nguyệt Yểu nhìn ánh mắt không chút mem say của Tống Thời Hàn, lời nói vẫn trắng ra như cũ: "Hai người nghiêm túc?"

Tả Đào đã gấp không thể chờ: "Đương nhiên!"

"Câm miệng, không hỏi cháu." Tô Nguyệt Yểu chỉ là yên lặng nhìn Tống Thời Hàn: "Tôi nhớ rõ nhà cậu làm buôn bán. Đừng nói đây là vấn đề khác, người làm ăn quả thật nhiều quy củ, cha mẹ cậu đối với chuyện này tỏ vẻ như nào?"

Tô Nguyệt Yểu gõ gõ cái bàn, ám chỉ: "Tả Đào là đứa nhỏ nhà tôi, tôi không thể thấy nó chịu ủy khuất được."

Tả Đào ngẩn ra một chút, bỗng chốc nhịn không được thấy cái mũ chua chua.

Trong ấn tượng, Tô Nguyệt Yểu trước nay không cùng hắn nói chuyện tình cảm. Kỳ thật câu nói vừa rồi rất đơn giản nhưng cũng rất thẳng thắng và cường ngạnh, nhưng thực kỳ diệu, chính bởi vì một câu đơn giản như thế mà so với tất cả các câu lừa tình khác còn cảm động hơn.

Tả Đào rũ mi, cảm thấy đôi mắt cay cay.

Tống Thời Hàn nhéo ngón tay Tả Đào, nghênh đón ánh mắt Tô Nguyệt Yểu, nói: "Cha mẹ cháu đã biết xu hướng giới tính của cháu từ lâu. Trước đó không lâu cháu cũng đã giới thiệu Tả Đào với họ, ngài yên tâm, cha mẹ cháu thực thích em ấy."

Dứt lời, lại bồi thêm một câu: "Sau này cháu cũng sẽ chiếu cố Tả Đào thật tốt."

Tả Đào sửng sốt, theo bản năng mà nhìn Tống Thời Hàn.

Tống Thời Hàn cũng không có nhắc qua vấn đề này với cậu.

Tô Nguyệt Yểu trầm mặc một hồi.

Thật lâu sau, nàng mới một lần nữa mở miệng.

"Vậy được." Tô Nguyệt Yểu để Lâm Thái Sâm tiếp tục rót rượu, hướng Tống Thời Hàn nói: "Nhớ kỹ lời cậu nói đêm nay."

Dù chỉ nhắc đến thôi nhưng sự đe dọa trong lời nói của nàng đã được thể hiện qua từng lời nói, không hổ là khí tràng mà nữ đi rừng đệ nhất quốc gia nên có.

Rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng giống như đã nói hết thảy.

Tại đây lúc sau, mọi người không tiếp tục nói chuyện này nữa, đề tài lại lần nữa về giới E-sport, giống nhue hai người yêu đương là chuyện hết sức bình thường.

Lại một bình rượu trống rỗng, thời gian đã không còn sớm.

Tống Thời Hàn đầu tiên là thanh toán tiền cơm, sau đó lại chủ động thay Tô Nguyệt Yểu liên hệ một người lái thay.

Trước khi lên xe, Lâm Thái Sâm uống say đến không còn biết gì lâm thời nghĩ tới cái gì: "Cái trí nhớ này của tôi." Hắn hoạt động bả vai: "Cặp sách của Tiểu Khê còn để ở bên trong."

Tô Nguyệt Yểu trừng hắn một cái: "Vậy anh còn không nhanh đi lên lấy?"

"Chờ đã." Tả Đào vỗ bả vai Tống Thời Hàn, cố ý để anh tiếp tục biểu hiện: "Để Tống Thời Hàn......"

Lời nói còn chưa nói xong, Tống Thời Hàn đã nhích người đi về: "Để cháu lên lấy."

Trong thời gian chờ đợi, Lâm Thái Sâm thấy Tô Nguyệt Yểu như có chuyện muốn đơn độc nói cùng Tả Đào, cố ý mang theo Lâm Khê lên xe lảng tránh.

Tô Nguyệt Yểu châm điếu thuốc, nhìn về phía Tả Đào: "Hôm nay hù chết cháu rồi đúng không?"

Tả Đào cười gượng một tiếng: "Còn tốt."

Tô Nguyệt Yểu phủi khói bụi, bỗng nhiên vui đùa một câu: "Tả Đào, ở trong mắt cháu, có phải dì luôn mang hình tượng ác bá không nói đạo lý đúng không?"

"Đúng không, có đôi khi dì rất hung dữ." Dư quang thoáng nhìn thấy tầm mắt Tô Nguyệt Yểu dần dần nguy hiểm, Tả Đào lại ha ha nở nụ cười, cậu dùng bả vai chạm vào bả vai Tô Nguyệt Yểu: "Nói giỡn. Nhưng nói thật, dì nhỏ, cháu cảm thấy dì như vậy rất ngầu. Đồng dạng, cháu cũng biết, con người xinh đẹp khoác vái da ác bá này, có một trái tim luôn suy nghĩ vì cháu."

Tô Nguyệt Yểu chỉ hừ lạnh một tiếng, nhưng mặt mày lại hiện ra một chút ý cười.

Thời gian kế tiếp không ai mở miệng nói chuyện. Tả Đào cũng có thể bình tĩnh lại đứng nhìn Tô Nguyệt Yểu đang hút thuốc, thời gian trôi qua thật nhanh, không biết từ khi nào bắt đầu, đuôi mắt Tô Nguyệt Yểu đã xuất hiện nếp nhăn.

Tue nhiên, cảnh tượng Tô Yểu Nguyệt làm bạn bên người cậu mấy năm nay xuất hiện trong đầu. Lại nói tiếp, trong đời cậu trước mỗi sự kiện ưuan trọng, đều có mặt Tô Nguyệt Yểu.

Dù không có cha mẹ đồng hành trong cuộc đời nhưng trời cao đã đền bù gấp đôi cho cậu bằng nhiều cách khác.

Cách đó không xa, Tống Thời Hán cầm cặp sách đi tới.

"Dì nhỏ." Tả Đào cũng không phải người hay nói tình cảm. Do dự một chút, cậu nhìn mắt Tô Nguyệt Yểu, ngữ khí biệt nữu nói: "Cháu về sau nhất định sẽ hiếu kính dì cả đời."

"Dì là dì nhỏ tốt nhất trên thế gian này."

Tô Nguyệt Yểu nở nụ cười, mắng câu: "Cút đi."

Thật vất vả mới kết thúc mọi chuyện, Tả Đào nhìn chiếc xe dần dần chạy xa, lặng im một lúc lâu. Xoay người nói với Tống Thời Hàn: "Đội trưởng, chúng ta cũng trở về đi?"

"Ừ?"

Tống Thời Hàn hạ mi mắt, sau đó rũ mắt nhìn cậu: "Sao lúc này không thấy gọi Tống Thời Hàn?"

Khi anh nói chuyện, trong hơi thở còn phun ra mùi rượu nhè nhẹ, hỗn hợp với mùi cam quýt trên người anh khiến cho cậu cảm thấy thoải mái, như là một rượu cooktai hoa quả, ngọt ngào lại say lòng người.

"Em vừa mới......"

Tả Đào ngẩn ra một chút, có lẽ là đêm nay uống rượu quá nhiều, hơn nữa thần kinh lại căng chặt đến bây giờ. Lúc này thật vất vả mới thả lỏng lại, sức lực trên người giống như là bị rút cạn, trái tim cũng nhanh đập gia tốc không chịu yên.

Chậm rì rì ngồi xuống bồn hoa, Tả Đào nhéo cái mũi của mình: "Em chính là......" Vẫn là có chút ngượng ngùng nói ra tâm tư của mình lúc đó.

Đơn giản cái gì cũng không nói, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.

Hơi thở giữa hè tràn ngập khắp nơi trong làn gió chiều, tạo nên những âm thanh xào xạc khi xuyên qua những tán cây trong cảnh quan đô thị, bầu trời lấm tấm những vì sao, sự lãng mạn vượt quá tầm kiểm soát.

"Khá tốt."

"Cái gì?"

Tống Thời Hàn cũng không nói tốt cái gì, chỉ là rũ mắt nhìn tóc hồng của Tả Đào bị gió thổi qua, nói: "Phải đi nhuộm lại rồi."

"Đúng thật."

Tả Đào lúc tỉnh dậy có nhìn vào gương thấy trên đỉnh đầu đã mọc ra tóc đen, có lẽ cần tìm chút thời gian đi nhuộm lại lần nữa: "Thực rõ ràng sao?"

"Cũng không có rõ ràng."

Tống Thời Hàn lên tiếng, lại nói: "Anh thích em gọi tên anh."

- -------

Chương này với chương trước hơi loạn xưng hô cách gọi giữa các nhân vật, sẽ tìm thời gian sửa lại sau nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui