-"Muốn nói gì thì nói đi, cứ nhìn lén tôi quài, tôi biết tôi có sức hút lắm mà!"
-"Oẹ, không dám đâu!"
-"Lại đây ngồi nè"
Uyển Nhi lại ngồi cạnh Chấn Phong.
-"Ừm, cậu đã vui được lên chưa, còn buồn nữa không?"
-"Còn đau khỗ sắp chết luôn đây này!"
-"Cậu nghiêm túc hã, tôi tưởng cậu phải hết buồn chứ!!"
-"Đừng làm tôi thất vọng chứ!! Cậu nói thiệt đi!!" - Uyển Nhi gặng hỏi tiếp.
-"Xì, rồi, tôi bây giờ đang chấp nhận với hiện tại, tôi không còn buồn về quá khứ nữa đâu, cứ vui vẻ đi nhỉ"
-"Vui quá, cuối cùng cậu cũng làm được rồi, không uổng công tôi mà!!"
-"À mà nghe nói cô là người nói cho ba tôi nghe hết mọi chuyện, tại sao lại giúp tôi thế? Chẵng phải tôi luôn ăn hiếp cô sao?"
-"Ai giúp cậu?! Tôi không phải là người thấy cậu bị oan nên tôi nhất định đi làm sáng tỏ cho cậu đâu nha, tôi cũng không phải là người thấy cậu đau khỗ mà muốn cha con cậu nói chuyện thật lòng với nhau đâu nhé, và tôi cũng không muốn nhìn gương mặt tươi cười của cậu bây giờ mà làm như vậy đâu nha nha!!"
-"Bỏ chữ không ra là đúng hơn đó, dối lòng làm chi?"
-"Gì chứ, đó là những gì tôi không muốn mà, cậu chỉ được cái đoán đại thôi!!"
Uyển Nhi chề môi rất chi là đáng yêu
-"Hê, có kẹo dẻo cô thích ở trên bàn kìa"
-"Đâu, kẹo để đâu??"
*Chóc*
Ơ?
*Nhanh chóng về đúng vị trí cũ*
Giật mình, Uyển Nhi lấy tay sờ sờ má, hình như có cái gì mới đụng vô thì phải, và còn nhìn thấy mặt ai đó hơi hồng hồng, dù che lại vẫn thấy, có lẽ nào?!
-"Này, cậu vừa thơm má tôi đó hã?"
-"Ừ, không thích sao?"
Uyển Nhi ngây ngốc ra, suy nghĩ 1 hồi cái gì đó, xong nhanh nhảu nhìn Chấn Phong, tươi cười nói:
-"Thích lắm chứ!! Em trai thơm má chị gái còn đỏ mặt nữa, siêu siêu đáng yêu luôn!! Chị có đứa em trai dễ thương quá đi mất!!"
Ai đó mặt tối sầm lại.
-"Vốn dĩ định cho cô hộp kẹo dẻo, nhưng tôi nghĩ lại rồi, sẽ không cho nữa đâu"
-"Ơ, tại sao?? Tôi làm gì sai à??"
-"Ai nhận em trai chị gái với cô?"
-"À, có lẽ cậu vẫn chưa quen...giống như chưa quen việc gọi mẹ tôi là mẹ, tôi hiểu mà..."
-"...cứ cho là vậy đi! Từ giờ tôi cấm cô gọi em trai chị gái nhé!! Nếu còn gọi nữa là tôi khỏi cho cô ăn kẹo dẻo luôn!!"
-"Ok, ok tôi không gọi nữa đâu, hứa luôn, đưa kẹo dẻo cho tôi"
Ai đó cười 1 cái, làm Uyển Nhi hơi bất ngờ, lần đầu tiên thấy cậu ta cười với cô đó, nụ cười thật sự rất đẹp, rất thu hút, quả thật làm người khác ngây ngất luôn.
Sau đó, cả 2 cùng ngồi ăn kẹo dẻo, ngồi tám chuyện trên trời dưới đất vui ơi là vui.
Mỗi ngày, Uyển Nhi cùng Chấn Phong ra công viên chơi với lũ nhóc, mỗi ngày là 1 trò chơi, chơi đến tối mịt mới chịu đi về nhà.
Tối về, cùng nhau quây quần bên mâm thức ăn nóng hổi, cùng trò chuyện vui vẻ bên nhau.
Thời gian cứ thế, cứ thế trôi đi...
Thấm thoát đã 8 năm trôi qua...
Nay, Uyển Nhi tròn 17 tuổi, do học trễ 1 năm, nên cô học năm hai cấp 3.
Nay, Chấn Phong tròn 15 tuổi, học năm nhất cấp 3.
-"Uyển Nhi Chấn Phong, xuống ăn sáng rồi đi học nào!!"
-"Vâng ạ, tụi con xuống ngay đây!!"
Mùa đi học bắt đầu rồi.