Đừng Xem Tôi Như Em Trai Nữa Có Được Không

P/s: Sorry rất nhiều vì để truyện lắc lư trên cành cây nha!
Lên trán, lên má, lên môi, lên vành tai, lên hàng mi.
Ôi dồi ôi, cũng chẳng nhớ hôn bao nhiêu lần nữa. Chỉ biết là cái luồng khí từ các bộ phận được liệt kê bên trên chạy loanh quanh lung tung, rồi xộc thẳng vào tim ý, khiến cả người Uyển Nhi cứ run cầm cập à. Giời ạ, nụ hôn đầu có khác, khó chịu hồi hộp quá đi mất.
Sau tất cả, kẻ quỷ quái nào đó mới chịu chậm rãi buông môi cô ra, tằng hắng một cái, rồi đứng lên phủi phủi quần áo.
Thế thôi thì chẳng nói làm gì, cứ tưởng nghiêm túc trở lại bình thường cơ, ai ngờ cậu ấy còn ngắt nhẹ chóp mũi cô, hỏi một câu rất tỉnh và đẹp trai.
-"Sao mặt cô đỏ quá vậy?"
Xong nhe răng cười phởn như đúng rồi ấy.
Uầy, quá đáng! Đã biết người ta xấu hổ còn trêu, bảo thế có đểu không cơ chứ? Trong khi bản thân cậu ta chính là nguyên nhân kia kìa. Thiệt, lợi dụng quá, quá lợi dụng luôn.
Ui chao, ngày hôm nay nhiều chuyện xảy ra đến nỗi quên cả giờ giấc, nhìn xuống đồng hồ đeo tay thì đã tám giờ rồi. Thế là trong bầu trời vừa chập tối, có đôi nam nữ leo lên chuyến xe buýt cuối cùng trở về nhà.
Khi chiếc xe buýt dừng chân tại trạm chính để thả khách xuống, lúc này, tiếng thông báo máy móc vang lên ồn ào.
"Xin quý khách kiểm tra lại đầy đủ và mang theo tư trang, vật dụng quan trọng trước khi xuống xe."
Nói đoạn, bàn tay Trần Chấn Phong nắm chặt lấy đôi tay mềm mại của Dương Uyển Nhi, kéo xuống xe, giọng nói trầm thấp chân thành da diết.
-"Đi thôi nào, vật dụng quan trọng."
Á, chết mất, tự dưng tai đỏ má hồng, tim thì đập nhanh tưởng nghẻo tới nơi rồi ý.
Á, chỉ là ngầm khẳng định tầm quan trọng, chỉ là ngầm khẳng định tầm quan trọng thôi mà, đâu có phải gọi bạn gái nhận bạn trai đâu? Cớ sao tim gan ruột rà cảm giác như sắp lộn hết cả ra rồi thế? Khổ quá, quá khổ luôn.
...
Trước khi bước vào nhà thì Phong dặn dò, tạm thời cứ như vậy đi, đừng nói cho ba mẹ nghe, phải giữ kín chuyện tụi mình yêu nhau, đợi khi nào cậu suy nghĩ thông suốt, biết được bản thân phải bắt đầu từ đâu, thì sẽ nói chuyện rõ ràng với họ sau.
Nhi gật đầu, ừ thì giấu giếm, nhưng cũng biết làm sao? Làm gì có sự lựa chọn nào khác?
Vả lại, cô thật sự đã yêu, yêu cậu em trai trên danh nghĩa ấy, cậu em trai lúc nắng lúc mưa, lúc khó hiểu, lúc đáng ghét, lúc lại rất ngọt ngào, rất chi dịu dàng...
Những ngày sau đó, không khí gia đình ông Hùng không thay đổi gì mấy, đôi vợ chồng vẫn tràn ngập yêu thương, hai đứa con vẫn cư xử bình thường như bấy lâu nay.
Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, hai người lớn nào có biết được? Một tình yêu thầm kín nhưng cũng rất mãnh liệt, đang dần đâm chồi nảy lộc từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây.
-"Uyển Nhi, rót cho ba cốc nước, tô mì này cay kinh khủng khiếp."
-"Ba uống Coca Cola hay Pepsi?"
-"Pepsi, cảm ơn con."
Ngó sang cái người đang ngồi xem truyền hình ở bên kia cũng đang nhễ nhại mồ hôi vì độ cay của mì, cô phì cười, bước lên phòng khách, e hèm cất tiếng hỏi.
-"Coca Cola và Pepsi, cậu thích cái nào?"
-"Thích cô."
Kẹo dẻo nha, thái độ thay đổi nhanh hơn cả chong chóng quay, mới đó còn nhìn mắt hí trìu mến lắm cơ mà, giờ đã lấy gối salon đập vào đầu mắt hí mấy phát rồi. May mà là gối đó, chứ là gạch thì chả vỡ đầu ra rồi à? Với cả xém chút nữa là đổ tô mì rồi, uầy, con gái con lứa, như đứa con gái!
...
Từng ngày cứ thế trôi qua, và hôm nay, là sinh nhật của Dương Uyển Nhi.
Thú thật, từ đó tới giờ cứ hễ trước ngày sinh nhật của cô một tuần, là trong tuần ấy, Trần Chấn Phong sẽ dành dụm đủ tiền để mua một cái bánh kem thật ngon.
Tuy nhiên là, cậu không trực tiếp tặng cho cô, cũng không muốn cô biết là mình tặng. Đôi lúc cậu nhờ Thiên Minh, đôi lúc nhờ mấy thằng khác. Rồi cậu bảo họ, cứ đưa cho cô, đừng nói là cậu tặng, bởi sẽ rất xấu hổ.
Nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã khác, vì thế, nhân dịp sinh nhật này, cậu cũng phải đích thân tặng một cái gì đi nhỉ?
Khổ nỗi, nói thì dễ, tìm thì khó. Ôi dồi ôi, trang sức, quà lưu niệm gì mà tràng lan đại hải, nhìn mà muốn chói hết cả con mắt ý.
Gấu bông? Thôi đi, có còn là con nít lên ba đâu chứ.
Vòng đeo tay, dây chuyền? Thôi đi, hình như những thứ này cô ấy có rất nhiều ở nhà rồi.
Hoa? Thôi đi, thế kỷ bao nhiêu rồi mà còn tặng hoa, hoa lá hẹ chỉ để trưng bày một vài ngày, sau đó cũng yên vị trong sọt rác thôi.
Chậc, còn thứ gì được dùng làm quà sinh nhật nữa nhỉ?
-"Cậu bé xinh trai, mua đồ cho bạn gái hả? Chuchoa, tình củm thía chứ nị! Cần chị giúp em chọn không?"
Chịu không nổi!
Có người cảm thấy hơi quê quê, liền lẳng lặng rời đi, nhìn tiệm này, ngó tiệm khác, lưỡng lưỡng lự lự, đi ra đi vô đi ra đi về.
Rốt cuộc, quyết định ngồi một đống trên băng ghế đá, suy nghĩ tiếp!
Đang sầu đời, bỗng có một quả bóng rổ lăn lăn tới chân, theo phép lịch sự, Chấn Phong cầm bóng, thảy lên cho người đối diện.
-"Cảm ơn...ể?"
-"Ủa?"
Ôi trái đất, thật là tròn. Là thằng đại ca hôm đó xông pha chiến trường, thi đấu bóng rổ cùng cậu đây mà.
-"Mọi việc đều suôn sẻ rồi vẫn không khiến cái bản mặt mày khá khẩm hơn chút nào à?"
Đặng Khắc Huy vừa vu vơ hỏi vừa xoay bóng bằng đầu ngón tay.
Trần Chấn Phong đa nghi nhìn hắn, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, quyết định thoải mái với nhau, không đôi co thù dai nữa, thù ghét gì cứ dẹp nó sang một bên cho nhẹ lòng.
...
-"Quả thật tao đây cũng rất dở về khoản tặng quà, đó giờ toàn nhờ người đi mua giúp."
Hai chàng đại ca cùng ngồi tâm tâm tình tình.
-"Mua cho con nhỏ ấy áo ngực chắc sẽ bị đập chết đúng không? Dù chẳng biết size của nó nhưng theo tao đoán chắc cỡ..."
-"Cô ấy tuyệt nhiên không đập mày đâu, vì tao mới là người đập chết mày đấy thằng biến thái!!"
-"Được rồi cha nội, đừng nóng. Tao nghĩ nhỏ ấy sẽ thích bất cứ món đồ gì mày chọn. Nhưng nếu mày có tâm, hãy tặng thứ gì đó thật đặc biệt, để khi nó nhìn thì có thể nghĩ ngay tới mày."
...
-"Sinh nhật vui vẻ, Uyển Nhi."
Năm nào cũng thế, em ấy luôn tặng quà và chúc cô những lời chúc tốt đẹp. Nhưng năm nay cậu có vẻ kiệm lời hơn hẳn, lý do thì...ai cũng biết.
Nhận món quà từ tay Thiên Minh, cô mỉm cười, nói lời cảm ơn, tám nhảm đôi điều. Xong xuôi, vừa ngoảnh ra đằng sau thì giật cả mình, Chấn Phong lù lù như ma chơi á, hãi cả hồn.
Cậu dựa người vào vách tường, chậm rãi nói.
-"Sinh nhật vui vẻ."
Ớ? Tại sao chúc sinh nhật người ta mà mặt bí xị như cái bánh bao chiều bị ế thía?
-"Tôi...muốn là người đầu tiên nói câu đó với cô."
Dễ thương quá, tim cô kiểu cứ đập thình thịch thình thịch ý, cả người nóng ran à. Quả nhiên, cùng một câu nói nhưng được người đặc biệt nào đó nói thì cảm giác nó khác hoàn toàn nha.
Dương Uyển Nhi kiễng chân, ôm lấy cổ cậu, hôn chụt một cái vào má cậu thật kêu.
Mạnh dạn chủ động, hại cậu đỏ mặt mà bản thân mình cũng đỏ không kém mới sợ chứ, không khí cứ ngượng ngùng phát ghét luôn. Ái chà chà, hình như gương mặt cậu hơi giãn ra rồi kìa, thần kỳ chưa?
Trần Chấn Phong mỉm cười chứ, gỡ sợi dây chuyền trên cổ mình xuống, rồi đeo lên chiếc cổ trắng nõn nà của cô.
-"Sinh nhật thứ mười tám vui vẻ, kẹo dẻo ngốc!"
Á, sợi dây chuyền này từ trước đến nay là vật bất ly thân của cậu ấy, là món quà trước khi bỏ đi mẹ cậu đã tặng cho cậu cơ mà?
-"Sao lại đưa nó cho tôi? Đây không phải là kỷ niệm giữa hai mẹ con cậu sao?"
-"Ôi dào, cô giữ hay tôi giữ có khác gì nhau đâu? Cứ làm bộ làm tịch mãi."
Láu cá, quá láu cá!
-"Nhưng mà, thằng Minh là tên thứ mấy chúc mừng sinh nhật cô thế?"
Eo, lại chuyện gì nữa đây?
-"Thiên Minh là người thứ bảy."
-"Ở đâu ra lắm thằng thế? Là ai? Là những ai dám phỗng tay trên của tôi? Tôi đánh cho nhừ tử."
-"Cậu nỡ sao? Đều là những thằng bạn thân thiết nhất hệ mặt trời của cậu ý."
Ai đó bật cười vui vẻ.
-"Khoan đã, mười tám tuổi có nghĩa là..."
Được một lúc thì đôi mắt Phong bỗng dưng sáng rực như ánh trăng, Nhi chợt có linh cảm chẳng lành.
-"Lệnh cấm dưới mười tám tuổi đã được bác bỏ, và cô có thể làm được rất nhiều việc, đúng không..."
-"Ừa đúng rồi, ví dụ như việc có thể có tên trong danh sách cử tri và bỏ phiếu, có thể làm việc full-time, có thể có được giấy phép lái xe, có thể nhận được một giấy phép để bắt đầu một doanh nghiệp, có thể nhận được bảo hiểm cho bản thân và tài sản, có thể mở một tài khoản ngân hàng tiết kiệm và cũng sở hữu một thẻ tín dụng,..."
Có người nhanh chóng cắt ngang lời người kia, tuôn một tràng dài thăm thẳm, hại người kia ngơ ngơ ngác ngác.
-"Không biết có phải tôi nhạy cảm hay không, nhưng hình như cô càng lúc càng đứng cách xa tôi thì phải?"
-"Cậu quá nhạy cảm rồi, nhìn xem, bầu trời ngày sinh nhật tôi đẹp nhỉ?"
-"Tại sao lại không nhìn thẳng vào mắt tôi?"
-"Hâm à? Đang nói về bầu trời thì nhìn bầu trời chứ nhìn cậu làm gì!"
...
Cả hai đấu khẩu, chí choé nhiều lắm. Kể cũng lạ, ở trong một mối quan hệ chị em không ra chị em, người yêu không ra người yêu như vậy, dường như thoải mái hơn hay sao ý.
-"À...cô có biết việc Diệu Huyền sẽ quay trở lại Mỹ không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui