- Tớ...không quan tâm.
Lạnh buốt, lời nói của Aoko như một cơn mưa xối xả đến bất chợt và chẳng chịu chấm dứt.
Có đôi lúc, không nên cố gắng hết mình để làm gì đó gọi là không thể.
- Vì tớ là một kẻ tồi sao ?
Cậu hỏi vậy nhưng trong lòng lại hiểu rõ câu trả lời.
- ừ !
Quả nhiên. Aoko thừa nhận điều ấy.
Aoko lại toang bỏ đi, nhưng lần này, Kaito lại là người quay lưng bước đi một bước.
- Làm thế nào mà cậu từ bỏ được tình cảm với tớ vậy, Aoko ? Ý tớ là, làm thế nào để quên một người mà cậu rất thích ấy !
Aoko mở to mắt nhìn cậu. Giọng của Kaito, trước giờ đều không trầm, nhưng giờ nghe ra thì buồn quá. Thật lâu, Kaito thở dài :
- Coi như tớ chưa nói gì đi, chào cậu.
Lần đầu tiên, sau một quãng thời gian tự dằng vặt bản thân mình, Kaito quay lưng lại với Aoko. Cậu nhắm chặt đôi mắt, đau đớn, biết rõ rằng sẽ chẳng còn ai nhìn theo bóng lưng của mình nữa.
Cũng phải thôi. Nhìn về cái thời gian ác mộng ấy, dù rõ biết nếu chấp nhận tình cảm của Akako thì cậu sẽ mất đi một hình bóng luôn ở phía sau mình, nhưng cậu vẫn làm thế, vì nếu cứ kéo dài mối quan hệ chênh vênh giữa tình bạn và tình yêu, cậu sẽ đánh mất luôn Aoko.
Và cứ như thế, cả hai dần dần, không còn nhìn theo bóng lưng của nhau nữa. Con đường dù ngắn hay dài cũng phải tự nhau mà đi. Bản thân đau nhiều hay ít cũng phải tự thân mà mỉm cười. Quật cường.
Giông bão qua rồi.
Và cũng chẳng còn lại gì nữa.
.
.
.
Giá như Kaito và Aoko đều nhớ họ bước vào cuộc đời nhau như thế nào nhỉ. Hai đường thẳng song song, như thế nào mà vô tình gặp mặt ? Nếu biết được, hẳn họ sẽ không còn khó xử như thế này.
Aoko thường về nhà bằng xe 4 bánh đưa đón. Hakuba trông rất chu đáo với cô nàng.
Kaito thì thường nhà nhà vào tối muộn khi đã giúp xong việc ở quán Jii-san.
Vì vậy mà, ngoài ở trường học, họ không còn một thời gian trống nào có thể gặp nhau.
Mọi việc cứ như vậy mà kết thúc sao ?
Kì nghỉ sắp tới rồi. Và không có nhiều lựa chọn nữa.
Đôi khi mọi thứ sẽ tốt hơn nếu ta biết cách từ bỏ.
-sometime it's better to let someone go - older.
-còn tiếp.
Sắp hết rồi nha. Xin lỗi vì luôn ra muộn thế này.