Đừng yêu thầm tôi

Cảm giác thích một người là như thế nào?
 
Ô Kiều luôn biết rõ mỗi một lời quan tâm anh thuận miệng nói ra đều sẽ khiến tim cô đập mạnh, cả người lâng lâng.
 
Rõ ràng biết là không nên nhưng vẫn không thể kìm nén được niềm vui trong lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghe một câu nói đơn giản lại sinh ra những ảo tưởng vô tận.
 
Anh ấy chỉ đơn giản là quan tâm đến mình hay vì thích mình nên mới nói thế?
 
Những chuyện như vậy cứ tiếp diễn không ngừng.
 
Một mình diễn lại vở kịch chỉ có một mình cô ở trong lòng.
 
"Em không sao." Cuối cùng Ô Kiều cũng lên tiếng, giọng nói rất nhẹ rất khẽ.
 
Tiếng nhạc kinh dị xung quanh vẫn chưa kết thúc, giọng cô gần như bị nhấn chìm trong những hiệu ứng âm thanh này.
 
Về phần người nằm trên mái nhà, cô ấy trơ mắt nhìn hai người phía dưới ôm nhau.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đặc biệt những gì người đàn ông kia nói đã lọt vào tai cô ấy một cách rõ ràng.
 
Không biết có phải xuất phát từ sự chuyên nghiệp của một NPC hay không, NPC tóc tai bù xù kia vẫn chưa từ bỏ việc hù dọa đôi trai gái đang thồn cơm chó này.
 
Trong miệng cô ấy phát ra một tiếng gào thét kinh khủng lại kỳ lạ: "Hộp của ta, trả lại cái hộp cho ta."
 
"Cái hộp, cái hộp." Ô Kiều lập tức nhắc nhở Trình Lệnh Thời.
 
Nói xong cô lập tức đẩy tay anh ra rồi chạy tới nhặt lấy chiếc hộp.
 
Vì ánh sáng bên ngoài quá mù mịt, chỉ có ánh đèn trong căn phòng giải phẫu này là sáng nhất nên Ô Kiều dứt khoát mở hộp ra ở đây.
 
Cô đổ các mảnh ghép bên trong ra.
 
Cô nói: "Đèn ở đây sáng, chúng ta có thể nhanh chóng ghép những thứ này lại với nhau, tìm ra manh mối".
 
NPC trên đầu: "..."
 
Căn phòng bí mật này cực kỳ nổi tiếng, có rất nhiều người chơi đến chơi.
 
Nhưng cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy người chơi nào lấy được cái hộp mà không ôm đầu chạy, còn ở lại chỗ này ghép những mảnh ghép lại.
 
Trình Lệnh Thời hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân trông có vẻ không quá sợ hãi.
 
Nhưng ngay cả chính anh cũng phải thừa nhận những ngón tay của mình đang run lên.
 
"Em không sợ sao?" Trình Lệnh Thời cúi đầu ghép hình cùng cô.
 
Trong hoàn cảnh này, nói chuyện có thể xua tan đi một chút sợ hãi.
 
Ô Kiều ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu vào ghép hình, thản nhiên nói: "Có gì phải sợ? NPC đều là người, chỉ là bọn họ hóa trang hơi đáng sợ mà thôi."
 
NPC phía trên đang cố gắng tạo ra bầu không khí đáng sợ: "..."

 
Phép lịch sự của cô đâu?
 
Ô Kiều chăm chú ghép những mảnh ghép lại, cũng may loại mảnh ghép manh mối này không khó lắm, tổng cộng chỉ có chín mảnh.
 
Cô vừa ghép vừa nói: "Trước đây em từng làm trong nhà ma mà."
 
"Nhà ma?" Trình Lệnh Thời hơi ngẩn ra.
 
Ô Kiều: "Trước đây không phải có một căn nhà ma lớn nhất châu Á được xây dựng ở Thượng Hải sao, em làm thêm ở đó hai tháng, nội dung chính của công việc là hù dọa du khách."
 
Vì vậy, bầu không khí của căn phòng bí mật này quả thực khiến người ngoài lần đầu tiên tiếp xúc với nó cảm thấy sợ hãi.
 
Đối với Ô Kiều mà nói, nó lại không tạo được bất kỳ tác dụng dọa dẫm nào.
 
Nói thật, Ô Kiều khá thích làm việc trong nhà ma, ngược lại cũng không phải cô thích hù dọa người khác mà là vì lương hàng ngày rất cao.
 
Trình Lệnh Thời hỏi: "Em đi làm thuê rất nhiều chỗ rồi?"
 
"Đương nhiên, hơn nữa em đã từng đi làm rất nhiều công việc anh không ngờ tới được đâu." Động tác của Ô Kiều rất nhanh, trong lúc nói chuyện, cô đã ghép xong mảnh ghép cuối cùng.
 
Trình Lệnh Thời nghe được lời này, nhất thời không nói gì.
 
"Trên này nói bây giờ chúng ta phải đến nhà vệ sinh, hoàn thành nhiệm vụ một người."
 
Ô Kiều đứng dậy định bước ra ngoài.
 
Chỉ mới đi được hai bước, cô đột nhiên đứng lại, quay đầu nhìn về phía Trình Lệnh Thời.
 
Cô chậm rãi duỗi tay ra, nói: "Anh Lệnh Thời, thật ra em vẫn rất sợ, hay là chúng ta đi cùng nhau đi."
 
Trình Lệnh Thời nhìn gò má trắng nõn thanh tú, đôi mắt hạnh đen nhánh dưới ánh đèn ảm đạm, lúc cô cười khóe mắt khẽ nhếch lên, lóe lên một tia giảo hoạt.
 
Cô sợ thật á???
 
Ngay cả NPC ở trên đầu cũng không thể nghe nổi lời này nữa.
 
Trình Lệnh Thời đưa tay nắm lấy cổ tay cô, hơi ấm trên làn da lặng lẽ từ trong lòng bàn tay truyền đến.
 
Trên đường hai người trở về, Ô Kiều có vẻ do dự.
 
Cuối cùng, cô vẫn thấp giọng mở miệng nói.
 
"Anh, nếu có NPC nào xuất hiện nữa, anh chỉ cần nghĩ bọn họ là người, là người, là người là được."
 
Giọng nói dịu dàng của cô thật đặc biệt giữa những hiệu ứng âm thanh đáng sợ xung quanh.
 
Như một làn gió mát, giống như ánh mặt trời, xé tan bóng tối xung quanh.
 
Khiến căn phòng bí mật vốn kinh khủng và đáng sợ dường như trở nên không còn đáng sợ như vậy nữa.
 
Đặc biệt là lúc bọn họ trở về, giữa đường đột nhiên gặp phải NPC bò ra từ một cái rương.
 
Lúc đối phương đứng lên, Ô Kiều đột nhiên chỉ vào giày của anh ta nói: "Ông anh à, đôi AJ làm anh hơi thoát vai rồi, lần sau cải trang thành ma thì nhớ thay giày nhé."
 

Trình Lệnh Thời nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, quả nhiên dưới chân người này đi một đôi giày thể thao.
 
Bởi vì chủ đề bệnh viện này là một bệnh viện bỏ hoang được xây dựng từ những năm 1950.
 
Đôi giày như vậy đúng là hơi thoát vai.
 
Dường như Ô Kiều cảm thấy như vậy còn chưa đủ thú vị.
 
Cô đột nhiên tiến về phía trước, làm mặt quỷ với NPC.
 
NPC chưa từng gặp người chơi như vậy bao giờ, nhất thời không cẩn thận bị dọa đến mức hét lên: "Má ơi."
 
Sau khi hét xong, cả hai rơi vào một sự im lặng vô cùng lúng túng.
 
Đây là lần đầu tiên thấy có người đóng vai NPC mà phải uất ức như vậy.
 
"Anh trai à, tâm thái của anh không hợp để đóng giả ma quỷ đâu." Ô Kiều bình tĩnh nói.
 
Giọng điệu kiêu ngạo hiếm có của cô hoàn toàn chọc cười Trình Lệnh Thời.
 
Lồng ngực anh phập phồng theo tiếng cười, đây là lần đầu tiên anh nở nụ cười thoải mái như vậy sau khi tiến vào căn phòng bí mật.
 
Lúc bàn tay của anh nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô, vẻ mặt của anh cuối cùng cũng trở lại vẻ thờ ơ như thường lệ: "Đừng nghịch nữa."
 
"Dọa người ta sợ, anh còn phải giúp em bồi thường."
 
NPC: "..."
 
*
 
Sau đó, có Ô Kiều ở phía trước, mặc dù cả đám người vẫn chỉ biết la hét gào thét, cả nhóm vẫn vượt qua căn phòng bí ẩn trong vòng bốn mươi phút.
 
Sau khi cả nhóm bước ra khỏi căn phòng bí mật, nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
 
Cao Lĩnh là người đầu tiên ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh: "A, đây là nhân gian sao? Đây là ánh mặt trời sao?"
 
"Căn phòng bí mật này quá địa ngục, cả đời tôi cũng không muốn đến đây nữa." Yến Thiên Phàm nói.
 
Cố Thanh Từ khẽ nhướng mi: "Tôi không biết kiếp này còn có thể chơi trò căn phòng bí mật này lần nào nữa không nhưng tôi biết mình chắc chắn sẽ không đi cùng mấy tên lừa bịp các anh nữa."
 
Ba người còn lại thì ngồi túm tụm lại với nhau, sắc mặt đều xám như tro tàn.
 
Không muốn nói gì cả.
 
Bởi vì nhận được một cú điện thoại nên Trình Lệnh Thời tạm thời rời đi, ra ngoài nghe điện thoại.
 
Ô Kiều hỏi: "Mọi người muốn uống gì không? Tôi đi mua."
 
"Coca, bây giờ tôi cần coca mang cho tôi vui vẻ*."
*Coca trong tiếng trung là 可乐, nghe giống như 快乐 có nghĩa là vui vẻ, hạnh phúc.
 

"Tôi muốn uống đồ uống của dương gian."
 
Yến Thiên Phàm lại mở miệng nói: "Em Kiều, em ngồi xuống đi, tôi đi mua cho."
 
Cố Thanh Từ thấy Yến Thiên Phàm mở miệng nói chuyện, lúc này mới hài lòng nói: "Cuối cùng cũng có một người có nhân tính, cả đường em Kiều đã dẫn mọi người vượt ải, mấy người còn không biết xấu hổ để em ấy đi mua đồ uống một mình."
 
Cao Lĩnh bất lực: "Nếu là bình thường tôi nhất định sẽ phát huy tinh thần ga lăng của một thằng đàn ông nhưng bây giờ thực sự không thể, chân tôi mềm nhũn luôn rồi."
 
Kha Tiêu: "Tôi cũng vậy."
 
Đàn Khải: "Tôi cũng vậy."
 
"Không sao đâu, mọi người nghỉ ngơi một lát đi, sau khi chơi căn phòng bí mật mọi người đều như vậy cả." Ô Kiều đã quen với chuyện này, nói.
 
Lúc trước ở trong nhà ma, cô còn nhìn thấy người chơi quỳ gối bò ra ngoài.
 
Thật sự là nhũn cả chân, không đứng nổi.
 
Không hề khoa trương chút nào.
 
Vì có quá nhiều người nên Ô Kiều và Yến Thiên Phàm cùng nhau đi mua đồ uống.
 
Lúc gọi đồ, Yến Thiên Phàm xoắn xuýt: "Mua cho lão đại cái gì bây giờ?"
 
"Cà phê đi." Ô Kiều chỉ lên trên, gọi một ly cà phê.
 
Yến Thiên Phàm do dự: "Anh ấy uống Americano à?"
 
Ô Kiều trả lời một cách tự nhiên: "Anh ấy không thích uống đồ ngọt."
 
Vừa nói xong lời này, hai người đều im lặng một lúc, Yến Thiên Phàm khẽ cười: "Xem ra em hiểu lão đại nhỉ."
 
"Không phải đâu." Ô Kiều nhẹ nhàng phủ nhận.
 
Yến Thiên Phàm nhìn cô, do dự muốn nói lại thôi, vẫn là Ô Kiều lên tiếng hỏi: "Có phải anh đang muốn hỏi tôi quen biết với kiến trúc sư Trình như thế nào đúng không?"
 
Thực ra thì mấy ngày nay ở trong công ty, cô hoặc ít hoặc nhiều cũng đã bị dò hỏi mấy lần.
 
Trong công ty đột nhiên xuất hiện lính nhảy dù, còn có quan hệ với ông chủ.
 
Mọi người đều sẽ tò mò muốn hỏi thăm.
 
Chỉ cần không quá đáng, Ô Kiều đều sẽ đối đáp ôn hòa.
 
Cũng may tính cách của các thành viên trong nhóm bọn họ đều rất tốt, hiện tại đều rất chiếu cố cô. Còn người của những nhóm khác, cô không tiếp xúc nhiều.
 
Tổng thể mà nói, cô cảm thấy rất thoải mái khi ở Thời Hằng.
 
"Cũng không phải." Yến Thiên Phàm đưa tay gãi đầu, đột nhiên nói: "Thật ra trường đại học của tôi ở ngay sát bên trường đại học của em, căng tin trường đại học T tụi em ngon hơn căng tin trường tôi nhiều."
 
Ô Kiều cười nói: "Sao anh lại tới đại học T ăn cơm?"
 
"Bạn gái tôi quen hồi đại học là sinh viên trường đại học T." Yến Thiên Phàm ngượng ngùng nói.
 
Cả hai vừa chờ đồ uống vừa trò chuyện, cười cười nói nói.
 
Bầu không khí thoải mái mà hòa hợp.
 
Chỉ là cảnh này ở trong mắt Trình Lệnh Thời vừa từ ngoài cửa bước vào lại không hài hòa như vậy.
 
Anh mới nghe điện thoại một lúc, vừa quay lại đã thấy Ô Kiều và Yến Thiên Phàm đứng trước quầy.
 
Không biết hai người đang nói gì mà đều bật cười.

 
Yến Thiên Phàm năm nay hai mươi tám tuổi rồi nhỉ, độ tuổi trung bình của nhân viên ở Thời Hằng là khoảng ba mươi, hầu hết là những người trẻ tuổi, điều này rất hiếm thấy trong giới kiến trúc.
 
Có lẽ có liên quan đến việc đối tác của bọn họ là hai người trẻ tuổi.
 
Điều này cũng dẫn đến tình trạng một đám đàn ông còn dư lại trong công ty, đặc biệt là thành viên trong nhóm anh, chưa một ai kết hôn.
 
Giờ phút này hai người đứng cạnh nhau cũng không hẳn là xứng đôi.
 
Nhưng hình ảnh hài hòa quá mức khiến Trình Lệnh Thời ngứa mắt.
 
Đột nhiên, Yến Thiên Phàm đưa tay chỉ lên vai Ô Kiều, Ô Kiều nhìn sang, chắc là có thứ gì đó rơi lên trên.
 
Cô đưa tay ra lấy nhưng không lấy xuống được.
 
Yến Thiên Phàm ở bên cạnh chủ động nói: "Hay là để tôi lấy xuống giúp em nhé."
 
"Vâng, cảm ơn anh." Ô Kiều nhẹ giọng nói.
 
Yến Thiên Phàm đang muốn đưa tay ra, bỗng nhiên có một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, không chút khách sáo chặn tay anh ấy lại.
 
Sau đó, bàn tay kia đặt lên vai Ngô Ô Kiều, lấy thứ dính ở bên trên xuống.
 
Chắc là vừa rồi lúc ở trong căn phòng bí mật bị dính vào.
 
Ô Kiều quay người lại, nhìn thấy anh đứng ở phía sau mình, đầu tiên là cô hơi sửng sốt, sau đó mới lên tiếng: "Cảm ơn anh."
 
"Làm gì thế?"
 
Trình Lệnh Thời không nhìn cô mà quay đầu nhìn Yến Thiên Phàm.
 
Trên mặt anh không cười, vẻ mặt có phần nghiêm túc.
 
Yến Thiên Phàm nhìn bàn tay Trình Lệnh Thời đang chậm rãi thu lại, bỗng nhiên giật mình hoảng sợ: "Tôi, tôi giúp em Kiều... À không, tôi thấy trên vai Ô Kiều có dính thứ gì đó nên lấy xuống giúp cô ấy."
 
Anh ấy nghe nói Ô Kiều bị bắt nạt ở công ty cũ nên mới bị lão đại bắt về.
 
Chẳng lẽ lão đại cho rằng anh ấy đang quấy rối em Kiều.
 
Anh ấy không có.
 
Anh ấy nhất định phải giải thích rõ ràng.
 
Ô Kiều ở bên cạnh dường như cũng có suy nghĩ tương tự, đang định giải thích.
 
Ai ngờ Trình Lệnh Thời chậm rãi nói: "Tôi đang hỏi là hai người ở đây làm gì?"
 
Yến Thiên Phàm: "..."
 
Anh ấy cảm thấy vừa rồi lưng mình gần như ướt đẫm.
 
Vì vậy, anh ấy cất giọng yếu ớt nói: "Chúng tôi đi mua đồ uống cho mọi người, lão đại, em Kiều còn mua cà phê cho anh đấy."
 
"Cà phê à." Trình Lệnh Thời thoáng dừng lại, quay sang nhìn về phía Ô Kiều, âm cuối kéo dài: "Có cho thêm đường không?"
 
Ô Kiều ngẩn ra, nói: "Không phải anh không uống cà phê cho thêm đường sao."
 
Trình Lệnh Thời nhìn cô từ trên xuống dưới, cười khẽ: "Hóa ra em đều nhớ."
 
Cảm giác khó chịu vừa mới dâng lên trong lòng hoàn toàn tan thành mây khói.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui