Đừng yêu thầm tôi

Sự phấn khích của Ô Kiều vẫn cứ tiếp tục kéo dài, cho đến khi cô quay trở lại chỗ ngồi và ngồi xuống.
 
Chẳng bao lâu sau, khi cô đã nhận được tư liệu về dự án từ Trình Lệnh Thời, ngón tay cầm chuột của cô khẽ run rẩy lên bởi vì kích động.
 
Ngay cả Cố Thanh Từ cũng cười nhạo cô vì rõ ràng, cô cũng đã từng tham gia vào một dự án tương tự như Thiên Loan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cũng chỉ là một nhà trẻ nho nhỏ thôi mà, tại sao cô lại hào hứng với nó tới như vậy chứ?
 
Ô Kiều nói: "Thiên Loan không giống mà, lúc đó em chỉ là thực tập sinh thôi. Mặc dù em cũng đã gửi bản vẽ ý tưởng, nhưng mà cuối cùng..."
 
Cuối cùng, ý tưởng của cô đã bị Đổng Triệu Tân cầm đi sử dụng rồi.
 
Tuy nhiên, trên văn bản dự án cuối cùng, trong danh sách tất cả các thành viên tham gia không hề có liệt kê tên của Ô Kiều.
 
Cô cũng đã từng đặt câu hỏi với Đổng Triệu Tân về chuyện này.
 
Nhưng rồi lại nhận được câu trả lời rằng cô chỉ là thực tập sinh nên không thể thêm tên vào.
 
Lần này thì khác, là cô đích thân tham gia tranh tài.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu, lỡ như cô thắng thì...
 
Dù cho là một người tỉnh táo như Ô Kiều thì cũng sẽ có những lúc không kìm chế được mà mơ mộng.
 
Vì vậy, khi vẫn còn chưa tan làm, cô đã gửi một email bằng điện thoại di động của mình trước.
 
Ô Kiều: [T, để em kể cho anh nghe một tin vui. Gần đây công ty của bọn em vừa mới nhận được một dự án thiết kế trường mẫu giáo, tuy rằng em chỉ là một thực tập sinh nhưng vị cấp trên của em là một người thông minh và còn có đôi mắt tinh tường, vậy mà lại bảo em đưa ra một bản vẽ ý tưởng của riêng mình.]
 
[Em! Muốn! Tham gia! Cuộc thi!]
 
Sau khi email đã được gửi đi, Ô Kiều vội vàng bật máy tính lên và đọc thật kỹ thông tin một lần nữa.
 
Đặc biệt là phần tóm tắt nhiệm vụ dự án.
 

Đây là yêu cầu của chủ công ty bên A, cho nên Ô Kiều tin rằng trước khi thiết kế thì nhất định phải hiểu được bên A mong muốn điều gì.
 
Bởi vì từ trước đến nay, Ô Kiều chưa từng tiếp xúc với dự án nhà trẻ nào bao giờ, cho nên cô đã đặc biệt xem xét qua một số bản thiết kế nhà trẻ khá nổi tiếng trong và ngoài nước.
 
Đặc biệt là trong vòng hai năm qua ở trong nước, tính thẩm mỹ tổng thể đã tăng lên cao.
 
Các trường mẫu giáo không còn là những khoảng sân vuông vức, với những bức tường sơn đủ loại màu sắc xanh đỏ tím vàng, rồi vẽ nhiều họa tiết hoạt hình khác nhau trên đó như trong ấn tượng chung của mọi người nữa.
 
Có không ít trường mẫu giáo được xây dựng nên từ bản vẽ xong thì đã được đưa lên mạng và trở thành những ngôi trường nổi tiếng.
 
Còn được cư dân mạng gọi đùa là trường mẫu giáo của người ta.
 
Sau khi đến tham quan nhiều nhà trẻ, Ô Kiều mới phát hiện ra rằng diện tích của nhà trẻ lần này thực sự quá lớn.
 
Ngoài ra, yêu cầu về diện tích xây dựng cũng thế.
 
Rất nhiều nhà trẻ thậm chí còn không đạt được một nửa của con số này.
 
"Thanh Từ, tại sao nhà trẻ này lại có diện tích lớn như vậy chứ?" Cô không nhịn được mà đặt câu hỏi.
 
Cố Thanh Từ đáp: "Em nhìn thử chủ sở hữu của chỗ này đi, chủ sở hữu của nhà trẻ lần này là tập đoàn giáo dục Tri Hành đấy. Công ty này là công ty dẫn đầu về giáo dục cao cấp ở trong nước, và có các nhà trẻ quốc tế hàng đầu trên toàn quốc. Đối với các nhà trẻ ở cấp độ này mà nói thì vừa nhìn là sẽ biết ngay, rằng chúng là những nhà trẻ cấp cao."
 
"Hơn nữa, phí thiết kế của Thời Hằng chúng ta vẫn luôn nổi tiếng là đắt đỏ trong ngành. Dĩ nhiên, những gì chúng ta đưa ra còn đáng giá hơn cả số tiền đó, nhưng những chủ công ty có đủ khả năng chi trả cho việc mời chúng ta thì đều là những người giàu có."
 
"Thảo nào." Ô Kiều không nhịn được mà thốt lên.
 
Cố Thanh Từ hâm mộ nói: “Thú thật mà nói, vào thời điểm vừa mới lấy được tư liệu, chị đã cảm thấy rất hâm mộ chúng rồi. Những đứa trẻ đi học ở các nhà trẻ kiểu này đều được sinh ra ở ngay vạch đích của cuộc đời rồi, cha mẹ của chúng nhất định là những người đặc biệt ra sức vì cuộc sống của con mình."
 
"Em lại cảm thấy có cha mẹ làm bạn với mình mới là điều quan trọng nhất," Ô Kiều nhẹ nhàng nói.
 
Cố Thanh Từ mỉm cười, lên tiếng: "Cũng đúng, mặc dù chị được sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng cha mẹ của chị thật sự rất tốt. Từ nhỏ đến lớn, họ chưa bao giờ để chị phải chịu bất kỳ oan ức hay thiệt thòi nào. Nếu như thật sự cho chị có cơ hội đổi cha mẹ thành một gia đình giàu có nào đó, chị cũng sẽ không đổi đâu."
 
Nghe thế, Ô Kiều khẽ mỉm cười.
 
Chỉ có điều, trong nụ cười đó còn chất chứa một sự cay đắng nhỏ bé không thể nhận ra.
 

Trên đời này, không phải cha mẹ nào cũng yêu thương con cái của mình.
 
Sau khi về nhà, Ô Kiều mới nhận được email trả lời của T.
 
T: [Chúc mừng, chúc mừng. Hóa ra trong lòng em, cấp trên của em lại có địa vị cao như vậy.]
 
Nhìn dòng chữ này, Ô Kiều không kìm được mà nhếch khóe miệng lên, mở máy tính rồi trả lời: [Đối với em mà nói, anh ấy là cấp trên tốt nhất, là người thầy tốt nhất trên thế giới này.]
 
Bên kia mãi không gửi câu trả lời tới, mà Ô Kiều cũng đã quen với điều đó.
 
Nhưng mà chẳng bao lâu sau, cô lại lập tức tiếp tục gõ chữ: [Anh nói xem, em có nên bày tỏ tấm lòng của mình ra một chút không?]
 
Lần này, ngược lại T trả lời rất nhanh: [Bày tỏ điều gì?]
 
Ô Kiều: [Công việc của em cũng là nhờ có anh ấy giao cho mà, hơn nữa trước đó em có nói muốn mời anh ấy ăn cơm, nhưng kết quả lại chỉ đến căng tin trường học thôi.]
 
Tổng chi phí cộng lại còn chưa đến một trăm bốn mươi nghìn.
 
T: [Đối với người đó mà nói, có lẽ sẽ không để ý đến chuyện này lắm đâu.]
 
Ô Kiều: [Em biết vậy, nhưng mà em vẫn muốn làm điều gì đó cho anh ấy.]
 
Bên kia lại không gửi câu trả lời nữa.
 
Đúng lúc đồ ăn mà Ô Kiều đặt đã đến rồi, cô ra ngoài nhận lấy.
 
Đến khi quay lại, cô lập tức thấy trên máy tính có thông báo, có một email mới được gửi tới.
 
T: [Nếu không thì tùy tiện biểu hiện ra một chút, ví dụ như mua một ít đồ ăn cho người đó. Mà cũng đừng tặng quà làm gì. Một người như vậy thì chắc chắn là chẳng thiếu thứ gì đâu.]
 
Ô Kiều nhìn vào màn hình máy tính, trầm ngâm suy nghĩ.
 
Mua đồ ăn ư?

 
Nhưng mà anh thích ăn cái gì?
 
Cô cũng đâu thể trực tiếp gửi tin nhắn WeChat tới cho Trình Lệnh Thời hỏi: [Thầy ơi, em muốn cảm ơn anh, cho hỏi anh thích ăn món gì?]
 
Quá gượng gạo rồi.
 
Hơn nữa, cảm giác giống như cô đang cố gắng lấy lòng người ta vậy.
 
Hôm nay, Trình Lệnh Thời đã nói rõ ràng rồi, anh sẽ không nhìn cô với ánh mắt khác những người khác chỉ vì cô là đồ đệ của anh.
 
Thực ra, sở dĩ Ô Kiều muốn nói lời cảm ơn với anh không phải là vì muốn anh thiên vị gì cô.
 
Cô thực sự chỉ đơn giản là muốn cảm ơn anh vì đã cho cô một cơ hội thôi.
 
Bởi vì tạm thời không nghĩ ra được gì nên cô trực tiếp bỏ qua việc này và tập trung vào các bản vẽ phác thảo ý tưởng.
 
Dù sao đi chăng nữa, lần tranh tài về bản thảo này chỉ cho họ một khoảng thời gian là mười ngày để chuẩn bị.
 
Ngày hôm sau, khi cô đến công ty, tất cả mọi người tham gia vào dự án mới rõ ràng đều đang suy nghĩ về kế hoạch thiết kế.
 
Tối hôm qua, Ô Kiều đã làm bánh mì kẹp ở nhà rồi mang đến công ty.
 
Do đó, tới buổi trưa cô cũng không đi ra ngoài ăn nữa mà ngồi thẳng ở công ty, vừa ăn bánh mì kẹp vừa làm việc tiếp.
 
Ăn được một nửa, cô đi đến phòng trà và đã tình cờ gặp một vài cô gái đang trò chuyện với nhau ở bên trong.
 
Không chỉ có những cô gái thuộc tổ hành chính mà còn có các tổ khác trong bộ phận thiết kế nữa.
 
Có người mở tủ lạnh ra, nhìn thấy một chiếc bánh ngọt được đặt ở bên trong thì đột nhiên thốt lên: "Trời ơi, tôi không ngờ là lại được nhìn thấy nhãn hiệu bánh ngọt này ở trong công ty của chúng ta đấy."
 
“Hãng nào vậy?” Một cô gái đeo kính hỏi.
 
Người phát hiện ra nó đầu tiên chỉ tay: “Là bánh ngọt của tiệm Hồ Thiên Nga, nghe nói được mệnh danh là Hermes của thế giới bánh ngọt.”
 
Nhân viên lễ tân nghe vậy thì nhanh chóng nói: "Các cô đừng có đụng vào, nó là của tổng giám đốc Trình đấy."
 
"Thật vậy sao? Người như kiến trúc sư Trình mà lại thích ăn bánh ngọt ư?"
 
Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ lạ và bắt đầu sôi nổi thảo luận về nó.
 

Ô Kiều đứng ở một bên, yên lặng lắng nghe.
 
“Bình thường lúc kiến trúc sư Trình uống cà phê, tôi đều thấy anh ấy chỉ uống cà phê đen thôi, thật sự không nghĩ tới là anh ấy lại thích đồ ngọt.”
 
Ai mà ngờ người này vừa nói dứt lời, đồng nghiệp đứng bên cạnh đã lập tức khẽ đụng vào cánh tay của cô ta: "Đến cả việc kiến trúc sư Trình chỉ uống cà phê đen thôi mà cô cũng đã quan sát ra rồi, đừng bảo là cô có tình cảm dành cho kiến trúc sư Trình đó nha..."
 
Hai người khá thân thiết với nhau, cho nên cô gái đó cũng không chút do dự mà đáp: “Tôi đã là một cô gái độc thân như thế này rồi, mà lại còn không cho tôi được phép ngắm nhìn anh chàng đẹp trai là sao hả?”
 
"Cô nói cũng đúng. Bạn bè của tôi cũng không thể tin được là ông chủ của chúng ta còn đẹp trai hơn cả những người nổi tiếng."
 
"Mấy chàng trai trẻ tuổi thanh tú đó thì tính là gì đâu, chẳng có gì ngoại trừ khuôn mặt. Còn kiến trúc sư Trình thì vừa đẹp trai lại vừa thông minh."
 
“Cô đừng có nói mấy lời kiểu này trước mặt bọn tôi làm gì. Cô đến trước mặt kiến trúc sư Trình mà nói đi.”
 
"Tôi không dám đâu."
 
Bởi vì đang là giờ nghỉ trưa nên mọi người đều cười đùa lớn tiếng, náo nhiệt không thôi.
 
Ô Kiều chăm chú lắng nghe đến nỗi chẳng còn để ý gì, chỉ cho đến khi người bên cạnh hét lên: "Ô Kiều, Ô Kiều, cốc nước của cô đầy rồi kìa."
 
Cô cúi đầu nhìn xuống, phát hiện nước đã được lấy quá nhiều và đang tràn ra ngoài ly.
 
Do vừa nãy cô mải nghe mọi người nói chuyện.
 
Vốn dĩ cô còn đang suy nghĩ không biết phải làm thế nào để hỏi dò ra được sở thích của Trình Lệnh Thời, nhưng không ngờ tới lại dễ dàng biết như vậy.
 
Trở lại chỗ ngồi của mình, Ô Kiều lập tức dùng điện thoại di động tìm kiếm tiệm bánh Hồ Thiên Nga.
 
Thì ra các chi nhánh mua bán tại cửa hàng của nhãn hiệu này khá hiếm gặp ở Thượng Hải.
 
Nhưng làm sao lại có thể trùng hợp tới như vậy, có một tiệm ở trung tâm mua sắm cách đây không xa.
 
Nghĩ tới chiếc bánh ngọt trong tủ lạnh, Ô Kiều không có hành động ngay.
 
Sang buổi trưa ngày hôm sau, cô lại đến tủ lạnh nhìn thoáng qua một lần nữa và phát hiện chiếc bánh hôm qua quả nhiên đã biến mất rồi.
 
Nhưng mà ngày hôm nay lại không có chiếc hộp nào như vậy nữa cả.
 
Anh đã quên mua nó chăng?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận