Đừng yêu thầm tôi

Ô Kiều nghĩ đến lời đề nghị của T. Cô quả thật không có đủ khả năng để mua những món đồ đắt tiền.
 
Nhưng mà trái lại, rất dễ dàng để mua thứ gì đó anh thích ăn.
 
Thế là Ô Kiều rời khỏi phòng làm việc, đi đến cửa hàng mà mình đã tìm ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuy rằng nói là ở gần đây nhưng cũng phải mất khoảng mười phút đi bộ thì cô mới tới nơi.
 
Cửa hàng này không giống với những cửa hàng bánh ngọt thông thường. Bình thường các cửa tiệm đều được mở ở tầng ngầm một của trung tâm mua sắm nhưng mà nơi này lại ở tầng năm, xung quanh đều là các nhà hàng.
 
Cửa hàng bánh ngọt sáng sủa và hoành tráng, chỉ cần nhìn từ ngoài cửa vào là đã có thể cảm nhận được độ xa xỉ của nó.
 
Ô Kiều đứng ở ngoài cửa hàng, xem xét ở quầy hàng một lúc rất lâu để tìm kiếm cái bánh hôm qua mà Trình Lệnh Thời đã ăn.
 
Đáng tiếc là lúc ấy, cô đã không nhìn thấy rõ ràng.
 
Ngay khi cô khom lưng xuống và nhìn chăm chú vào quầy hàng, cách đó không xa có người đã trông thấy cô.
 
Lúc này, Trình Lệnh Thời đang xem thực đơn. Nhà hàng này là do Dung Hằng đầu tư, cho nên vào những lúc rảnh rỗi hai người họ sẽ thường xuyên đến đây ăn cơm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đến sớm hơn so với Dung Hằng nên anh đang xem thực đơn trước.
 
"Cậu đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai ở ngoài kia?"
 
Trình Lệnh Thời thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, cũng không có ý định hỏi.
 
Quả nhiên, Dung Hằng tức giận nói: "Được lắm, cậu không hỏi đúng không? Rồi cậu sẽ hối hận cho xem."
 
“Không có hứng thú.” Trình Lệnh Thời lười để ý đến anh ấy, không kiên nhẫn nữa mà nói thẳng: “Cậu muốn ăn cái gì?”
 
Dung Hằng nhìn vẻ mặt thờ ơ của anh.
 
Đột nhiên anh ấy nảy ra một ý tưởng khá xấu xa.
 
Anh ấy chậm rãi, ung dung nói: “Là Ô Kiều.”

 
Trình Lệnh Thời bỗng nhiên ngẩng đầu.
 
Thấy vậy, Dung Hằng lập tức lộ ra biểu cảm ‘Quả nhiên là thế’, có điều anh ấy lại có chút xúc động mà nói: “Gia đình của cô Ô Kiều này chắc chắn là không được khá giả lắm, tôi thấy cô ấy đã đứng trước tiệm bánh ngọt đó rất lâu rồi, mà cũng chỉ nhìn xem chứ không mua gì."
 
“Tiệm bánh ngọt nào?” Trình Lệnh Thời hỏi.
 
Dung Hằng đáp: “Thì ngay chỗ cửa ra vào của tiệm bánh Hồ Thiên Nga đó, chẳng phải là cậu rất thích ăn hay sao?”
 
Anh ấy còn chưa kịp nói xong câu, Trình Lệnh Thời đã đứng dậy đi ra ngoài.
 
Dung Hằng thấy vậy, tỏ vẻ không nói nên lời.
 
Đã như thế này rồi mà còn bảo rằng mình không để ý đến người ta? Chỉ coi người ta là em gái?
 
Lừa được quỷ thôi.
 
Lúc Trình Lệnh Thời đi ra ngoài, trong cửa hàng Hồ Thiên Nga đã không còn thấy bóng dáng Ô Kiều đâu nữa.
 
Anh đi quanh đó một vòng, đột nhiên đi về phía nhân viên bán hàng.
 
Chờ tới khi anh quay lại một lần nữa, Dung Hằng lập tức giễu cợt: “Chẳng phải là nói không có hứng thú hay sao?”
 
Anh ấy cố tình nhấn mạnh bốn từ 'không có hứng thú’.
 
Tuy nhiên, người đàn ông phía đối diện đã luyện thành mình đồng da sắt từ lâu. Anh hoàn toàn không để tâm đến những lời chế giễu của anh ấy mà tùy ý gọi hai món, trực tiếp bảo người phục vụ mang thức ăn lên.
 
“Rốt cuộc là cậu có ý gì với Ô Kiều hả?” Dung Hằng thực sự rất tò mò.
 
Thấy anh không lên tiếng, Dung Hằng nói tiếp: "Tôi nói cho cậu biết, tôi ghét nhất là nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp lại bị đối xử thiệt thòi, oan ức. Ban nãy, khi tôi trông thấy cô ấy đứng ở trước cửa, nếu như không phải là tôi chú ý đến thể diện của cô ấy thì tôi còn muốn đi qua hỏi cô ấy muốn ăn cái gì."
 
“Nếu như cậu dám sử dụng chiến thuật dành cho phụ nữ gì đó lên người Ô Kiều…” Trình Lệnh Thời rốt cuộc cũng cất tiếng nói.
 
Chỉ là lần này, đã không còn sự thờ ơ và lười nhác trước đây nữa.
 
Giọng điệu của anh nghiêm túc mà lộ ra sự tàn nhẫn, tựa như nếu Dung Hằng thực sự có gan làm ra chuyện gì thì anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh ấy.
 

Cũng rất ít khi Dung Hằng nhìn thấy anh với dáng vẻ như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy sợ hãi, vội vàng giải thích: “Tôi làm vậy là chỉ đang nhắc nhở cậu thôi.”
 
“Không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào một cô gái nhỏ bé và xinh đẹp nhưng lại nghèo khó như Ô Kiều đây. Hiện giờ, mấy thằng con nhà giàu có nhiều thủ đoạn để theo đuổi các cô gái lắm. Trước tiên là dẫn theo cô gái đó đi nhìn ngắm thế giới sung sướng, giàu có trước, sau đó, một khi cô ấy muốn quay đầu thì sẽ rất khó khăn."
 
“Cô ấy không phải người như thế.” Trình Lệnh Thời cau mày.
 
Dung Hằng thấy bản thân cũng đã nhắc nhở anh đủ rồi nên cũng không nói tiếp nữa.
 
Cơm nước xong xuôi, hai người cùng trở về công ty.
 
Trước khi Trình Lệnh Thời bước vào phòng làm việc, anh liếc nhìn qua khu văn phòng công cộng, Ô Kiều đang ngồi yên lặng trên ghế của mình.
 
Anh dời ánh mắt đi, đẩy cửa tiến vào văn phòng.
 
Chờ đến khi ngồi xuống ghế dựa, anh bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
 
Cho tới lúc tầm nhìn của anh hướng về góc trên bên phải của chiếc bàn, nơi mà không biết từ lúc nào lại chợt có một hộp bánh ngọt đặt trên.
 
Anh nhìn chằm chằm vào những chữ viết hoa trên hộp bánh.
 
Hồ Thiên Nga.
 
Thế là, anh bật máy tính lên và đăng nhập vào một địa chỉ email.
 
Ngay sau đó, Ô Kiều nhận được email từ T.
 
Mặc dù email tới vào khung giờ này có hơi kỳ quái, nhưng mà cô vẫn bấm vào xem thử.
 
T: [Thế nào, em đã mua đồ gì cho cấp trên chưa?]
 
Ô Kiều sửng sốt.
 
Chẳng mấy chốc, cô đã gửi câu trả lời: [Có phải đây chính là thần giao cách cảm không? Giữa trưa hôm nay em mới mua một chiếc bánh ngọt cho anh ấy, hóa ra là anh ấy thực sự thích ăn bánh ngọt. Em cũng là tình cờ biết được điều đó từ một người đồng nghiệp. Mặc dù em cũng không có nhiều tiền gì, nhưng mà em vẫn thật sự muốn làm chút gì đó cho anh ấy.]
 
[Em hy vọng anh ấy trông thấy chiếc bánh ngọt và sẽ có một buổi chiều vui vẻ.]

 
Đó là mong muốn của cô, chỉ đơn giản thế thôi.
 
Người đàn ông trong văn phòng vốn vẫn luôn bình tĩnh, giờ đọc email trả lời này, đột nhiên lại cảm thấy tim mình đập mạnh.
 
Anh khẽ cụp mắt xuống, thế nhưng từng chữ trong email đó cứ hiện lên, lặp đi lặp lại trong đầu anh.
 
Cảm giác như thể trái tim vừa bị khoan một cái lỗ nhỏ.
 
Mọi cảm xúc chen nhau ùa ra, hòa quyện lại thành một cảm giác mà chính anh cũng không tài nào hiểu được.
 
Điều này không chỉ khiến anh nhớ lại những ký ức ở thị trấn Thanh Đường.
 
Mùa hè năm đó, Trình Lệnh Thời trở lại thị trấn nhỏ Thanh Đường. Đó là lần đầu tiên kể từ khi mẹ anh qua đời, anh cảm thấy cả thể chất và tinh thần của mình được hoàn toàn thả lỏng. Mọi thứ trong thị trấn đều chậm rãi như vậy, khiến cho con người ta thoải mái và dễ chịu.
 
Nhịp sống chậm lại khiến mỗi bản vẽ thiết kế kiến ​​trúc mà anh vẽ ra đều tràn đầy linh khí.
 
Trên thực tế, anh cũng không quá để tâm đến việc cứu Ô Kiều.
 
Cùng lắm thì đó chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn trong cuộc đời của anh mà thôi.
 
Nhưng mà vài ngày sau đó, Ô Kiều lại xuất hiện tại biệt thự nhà họ Trình.
 
Cô vẫn giúp đỡ thím Trần làm việc như mọi khi, cuối cùng còn bưng một đĩa dưa hấu lên phòng làm việc trên tầng hai thay cho thím Trần.
 
Trình Lệnh Thời đã biết cô sẽ đến.
 
Chỉ là anh cố tình trêu chọc cô bé nhỏ ấy, chỉ chờ cô lên tiếng trước mà thôi.
 
Quả nhiên, sau khi đặt dưa hấu xuống, cô thấp giọng hỏi: "Anh ơi, em có thể đãi anh bữa tối được không?"
 
"Hửm?" Trình Lệnh Thời có chút kinh ngạc.
 
Nhìn thấy sự ngạc nhiên của anh, Ô Kiều nhẹ giọng giải thích: “Em muốn cảm ơn anh vì lúc trước đã giúp đỡ em.”
 
Trình Lệnh Thời không kìm được mà bật cười, hơi nhướng mày, nguyên nhân là vậy sao?
 
Thế là anh chầm chậm nói: "Nhóc con này, anh giúp em cũng đâu phải vì thế đâu."
 
“Em biết mà.” Ô Kiều không nhịn được mà chắp tay lại, cảm thấy có hơi luống cuống tay chân: “Em cũng không biết phải cảm ơn anh như thế nào, cho nên là muốn đãi anh một bữa cơm vậy thôi.”
 
Chẳng phải trên ti-vi lúc nào cũng diễn như thế hay sao, để bày tỏ lòng biết ơn thì chiêu đãi người ta một bữa ăn.
 

Ngay cả những người lớn tuổi trong gia đình bình thường cũng sẽ làm như vậy.
 
Cô nghĩ rằng phương pháp mình mới nghĩ ra này sẽ có thể đủ để cô biểu hiện sự biết ơn của bản thân.
 
Trình Lệnh Thời khẽ dời đi ánh mắt, nhìn vào những ngón tay đang không ngừng xoắn vào nhau của cô, cuối cùng hỏi: “Thật sự muốn đãi anh trai ăn một bữa tối thật sao?”
 
“Ừm.” Ô Kiều gật đầu một cái thật mạnh, nhìn anh rồi ngoan ngoãn hỏi: “Anh, có thể không ạ?”
 
Một câu ‘có thể không ạ’ xem như đã phá vỡ hoàn toàn lớp phòng ngự của Trình Lệnh Thời. Anh khẽ cười, nói: “Vậy được thôi.”
 
Nhưng mà, anh chưa bao giờ có thể tưởng tượng được rằng một câu đồng ý mình buột mồm nói ra lại làm Ô Kiều phải bỏ ra bao nhiêu công sức tới vậy.
 
Vài ngày sau đó, anh vào thành phố để nhận đồ được gửi bưu điện từ Mỹ sang.
 
Tài xế chở anh đến đó, nhưng ai ngờ trên đường xe lại bị hỏng, mãi đến chín giờ tối anh mới trở về thị trấn Thanh Đường.
 
Trong thị trấn không có cơ sở vui chơi giải trí nào, vừa mới hơn chín giờ là chỉ còn lại rải rác vài ánh đèn.
 
Trên đường về, khi đi qua cánh đồng lúa, ngước lên nhìn thì chỉ thấy một màu đen kịt.
 
May mắn thay, bầu trời đêm hiếm khi có nhiều vì sao như hôm ấy, vầng trăng bạc tỏa ra ánh sáng dịu dàng và trong trẻo, bao bọc trái đất dưới ánh sáng nhẹ nhàng như lớp lụa mỏng.
 
Trình Lệnh Thời không khỏi đưa mắt nhìn ra ngoài xe, hướng về bầu trời đầy những vì sao đang trải dài như vô tận.
 
Cho tới khi anh nhìn thấy một bóng dáng gầy gò đang bước đi giữa cánh đồng lúa.
 
Ban đầu đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng sau đó anh cẩn thận chăm chú quan sát một lúc lâu.
 
"Đợi một lát."
 
Anh gọi tài xế dừng lại, chiếc xe đỗ lại ở bên đường.
 
Trình Lệnh Thời nhíu mày nhìn về phương xa, trông thấy giữa ruộng lúa kia có bóng dáng một người gầy gò, với mái tóc đuôi ngựa dài, trong tay còn cầm một cái đèn pin, đang đi càng lúc càng sâu vào trong ruộng lúa.
 
Là Ô Kiều.
 
Anh hơi kinh ngạc, không ngờ Ô Kiều sẽ xuất hiện ở đây vào lúc này.
 
"Tại sao vào giờ này rồi mà vẫn còn có người trong đồng vậy?" Trình Lệnh Thời hỏi.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận