Đừng yêu thầm tôi

Người tài xế liếc nhìn, không cho là đúng và nói: “Chắc là đang đi mò lươn. Mùa này là mùa lươn béo nhất, trẻ em ở thị trấn chúng ta không kiêu ngạo giống như trẻ em trong thành phố. Có không ít đứa trẻ trưởng thành từ sớm, lại còn hiểu chuyện nên chúng sẽ làm một số việc bản thân có thể để trợ cấp hỗ trợ cho gia đình."
 
Mò lươn?
 
Đêm đã khuya như thế này rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trình Lệnh Thời nghĩ đến một người em họ của mình, cô bé cũng trạc tuổi Ô Kiều.
 
Cô bé đã được nuôi dưỡng lớn lên với tính cách như một cô công chúa nhỏ.
 
Cô bé sẽ vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, đến mức mong ước cả thế giới đều xoay quanh bản thân.
 
"Cậu chủ, bây giờ sẽ đi tiếp chứ?" Tài xế hỏi.
 
Trình Lệnh Thời thấp giọng nói: "Ngồi trong xe đợi ở đây một lát đã đi."
 
Cũng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một tiếng, rồi hai tiếng, bóng dáng mảnh khảnh gầy gò đó rốt cuộc lại xuất hiện một lần nữa.
 
Đợi tới khi cô từ từ ung dung đi ra khỏi ruộng, đặt chân lên đường lớn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhờ có ánh trăng, Trình Lệnh Thời nhìn thấy trên tay cô đang cầm theo một cái thùng nhỏ.
 
“Đây chẳng phải là…” Người lái xe nhìn chằm chằm vào bóng người trước mặt, dường như cũng đã nhận ra đó là ai.
 
Trình Lệnh Thời thấp giọng nói: “Chậm rãi đi theo cô ấy đi.”
 
Cứ như vậy, chiếc xe từ từ đi theo phía sau cô gái, giữ khoảng cách không quá xa cũng không quá gần.
 
Cho đến khi cô vào thị trấn, cho đến khi cô trở về nhà.
 
Đêm hôm đó, cho dù có là sau khi Trình Lệnh Thời đã ngủ say thì hình bóng gầy gò đó vẫn hiện lên trong tâm trí của anh.
 
Bởi vì anh biết hoàn cảnh của cô, biết rằng cha cô đã mất sớm, còn mẹ cô đã bỏ cô mà đi, chưa từng quay trở lại.
 
Dù chỉ là một câu ngắn ngủi như thế nhưng lại diễn tả nên nỗi chua xót và đau đớn vô tận trong cuộc đời cô.
 

Ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Trình Lệnh Thời vốn dĩ nên tiếp tục hoàn thành bản vẽ thiết kế của mình, đó chính là điều mà người hướng dẫn thúc giục anh làm.
 
Nhưng mà, anh lại đi tìm thím Trần, hỏi: “Trong thị trấn có chỗ nào bán lươn không?”
 
"Cậu chủ, cháu muốn ăn lươn à?" Thím Trần đang bận rộn trong bếp, nghe được câu hỏi này thì lập tức nói: "Bây giờ thím đi mua ngay đây."
 
“Không phải, cháu chỉ là muốn hỏi, nếu như có người bắt được lươn thì sẽ đem chúng đi bán ở đâu?”
 
Tuy rằng thím Trần cảm thấy câu hỏi của anh có hơi kỳ lạ nhưng vẫn đáp lại một cách chi tiết: “Ngoài đường đấy, trong thị trấn chợ bán thức ăn ở ngay trên con đường. Tất cả đều bán những thứ này, cứ sáng sớm là sẽ có đủ loại rau quả tươi ngon.”
 
Trình Lệnh Thời khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
 
Còn về việc anh rời khỏi nhà khi nào thì không một ai hay biết.
 
Con đường mà thím Trần nhắc đến kia rất dễ tìm, dù sao thì thị trấn Thanh Đường cũng không lớn lắm.
 
Cũng chính bởi vì không lớn nên anh vừa đến nơi, liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Ô Kiều đang ngồi ở bên đường.
 
Cô đội một chiếc mũ rơm trên đầu, so với những người lớn đang bán rau, bán cá bên cạnh thì trông cô đặc biệt gầy gò và nhỏ nhắn.
 
Trên đường phố không ngừng vang lên tiếng rao hàng, hết tiếng này lại đến tiếng khác, vô cùng náo nhiệt.
 
Cô dường như không kêu nổi, nên chỉ lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế nhỏ, chờ người ta chủ động tới mua.
 
Cái chọc để trước mặt cô chính là cái mà cô đã luôn mang theo từ tối hôm qua.
 
Ánh nắng từ mặt trời ban sớm chuyển từ ấm áp sang gay gắt, dường như cũng chỉ là câu chuyện xảy ra trong chớp mắt.
 
Nhiệt độ của mặt đất tăng lên một cách nhanh chóng và tiếng rao hàng cũng trở nên lớn hơn. Nhiều người giỏi buôn bán đã bán hết những thứ đồ trước người mình từ sớm, ra về với chiếc giỏ rỗng.
 
Số người bán hàng xung quanh Ô Kiều không ngừng giảm bớt, mà người mua thức ăn trên đường cũng càng ngày càng ít đi, cô có vẻ cũng hơi sốt ruột.
 
Rốt cuộc, cô cũng nhỏ giọng hô: "Lươn, lươn tươi đây."
 
Mà Trình Lệnh Thời đang đứng cách đó không xa dõi theo cô, lúc nghe thấy tiếng rao hàng đầu tiên của cô thì lập tức thấy hơi buồn cười.
 
Nhưng càng nhiều hơn là cảm giác đau lòng.

 
Cuối cùng, anh cũng không thể chịu đựng nổi nữa, trông thấy một cậu bé đang chơi đùa ở bên đường, anh vẫy vẫy tay. Cậu bé nọ thấy anh thì do dự một lát, rồi sau cùng, khi anh vẫy tay thêm hai lần nữa, cậu bé đã nhảy qua chỗ anh.
 
“Anh ơi, anh gọi em ạ?” Cậu bé nhỏ hỏi.
 
Trình Lệnh Thời lấy một tờ tiền khoảng ba trăm nghìn ra khỏi túi, cậu bé thấy thế thì ngay lập tức mở to hai mắt.
 
Anh chỉ vào Ô Kiều đang đứng cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Em đi tới mua hết lươn của chị ấy giúp anh nhé, nếu như còn dư tiền thì anh sẽ đưa hết cho em.”
 
“Dạ vâng ạ.” Cậu bé nghe xong câu nói này thì trong chớp mắt đã vui vẻ đồng ý.
 
Chỉ có điều trước khi cậu bé rời đi, Trình Lệnh Thời đã dặn đi dặn lại: “Nhớ đừng nói là anh bảo em mua, cứ nói là ba em muốn mua thôi.”
 
“Nhưng mà anh ơi, anh đâu phải là ba em đâu.” Cậu bé bối rối nói.
 
Trình Lệnh Thời: "..."
 
"Vậy thì nói là người trong nhà kêu em đi mua."
 
Cuối cùng, cậu bé vừa nhảy chân sáo vừa đi về phía Ô Kiều. Trình Lệnh Thời đưa mắt nhìn toàn bộ quá trình cậu nói chuyện với Ô Kiều, sau đó Ô Kiều đổ hết lươn trong thùng ra, cuối cùng cậu bé đưa tiền cho Ô Kiều.
 
Chờ tới khi cậu bé quay lại, Ô Kiều cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về.
 
Khi cậu bé đưa đồ đó cho Trình Lệnh Thời, anh đưa tay xoa đầu cậu bé, định nói là tặng cho cậu bé luôn.
 
Nhưng rồi anh lại nghĩ, đây chính là những con lươn mà Ô Kiều đã vất vả bắt được trong hơn nửa năm.
 
Anh đưa tay nhận lấy cái túi, nói: “Cảm ơn em.”
 
Quả nhiên hai ngày sau, Ô Kiều lại đến nhà họ Trình một lần nữa. Lần này cô đến là để tới mời Trình Lệnh Thời đi ăn tối.
 
Trái lại, Trình Lệnh Thời cũng không từ chối, trực tiếp hỏi địa chỉ.
 
Vậy mà lại muốn vào trong thành phố.
 
"Cô nhóc này, em cũng chi mạnh tay quá nhỉ." Trình Lệnh Thời mỉm cười.

 
Ô Kiều nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, anh có thấy phiền khi đi xe buýt không?”
 
Trình Lệnh Thời cảm thấy cô thật sự rất buồn cười và đáng yêu, lồng ngực khẽ run lên, không nhịn được mà thấp giọng cười một tiếng, cười xong rồi lại nói: "Anh có phiền đấy."
 
Sắc mặt của Ô Kiều tức thì trở nên tái nhợt, dường như đang bối rối không biết làm sao.
 
“Nhưng mà, cũng thật không may, anh đây lại vừa khéo có một chiếc xe ô tô.” Trình Lệnh Thời nhếch khóe miệng, dùng giọng điệu lười biếng và kiêu ngạo mà nói: “Anh có thể chở em đến đó.”
 
Thế là Trình Lệnh Thời lái xe, chở cô vào trong thành phố.
 
Khi đến nơi, Trình Lệnh Thời mới biết Ô Kiều muốn chiêu đãi mình món gì.
 
Vậy mà lại là một nhà hàng kiểu phương Tây.
 
Bởi vì Trình Lệnh Thời còn nghĩ rằng dù sao thì đợi một lát nữa cũng sẽ là anh trả tiền, cho nên đã gọi không ít món ở trong nhà hàng, thậm chí còn đặc biệt mua một phần kem cho cô.
 
Vốn dĩ anh đang nghĩ đợi lát nữa sẽ kiếm cớ đi vệ sinh, nhân cơ hội thanh toán hết số tiền.
 
Ai mà ngờ được, đứa trẻ này lại thành thật hỏi người phục vụ: “Chị ơi, bây giờ có thể trả tiền được chưa ạ?”
 
Nhìn thấy dáng vẻ chững chạc và nghiêm túc của cô, người phục vụ mỉm cười nói: “Đương nhiên rồi, tổng cộng là năm trăm bảy mươi ba nghìn.”
 
Ngay lúc Trình Lệnh Thời còn chưa kịp ngăn cản, Ô Kiều đã móc từ trong túi ra một chiếc ví tiền dệt len, thoạt nhìn qua giống như được đan tay bằng những sợi len.
 
Cô lấy tiền từ bên trong ra, trong số đó cũng chỉ có duy nhất một tờ tiền màu đỏ.
 
Còn sót lại thì là những tờ tiền lẻ rải rác, năm, mười, hai mươi.
 
Ô Kiều nghiêm túc đếm năm trăm bảy mươi ba nghìn và đưa cho đối phương.
 
"Em gái này, em thật là hiểu chuyện, còn biết dùng tiền tiêu vặt của mình để đãi anh trai một bữa cơm nữa." Người phục vụ nhìn thấy thế thì lập tức mỉm cười khen ngợi cô.
 
Thời khắc này, Trình Lệnh Thời chỉ cảm thấy trong cổ họng mình dâng lên nỗi chua xót khủng khiếp.
 
Người phục vụ này không hề biết, nhưng anh lại biết số tiền này của Ô Kiều là có từ đâu ra.
 
Có lẽ là cô đã tiết kiệm từ rất lâu, mỗi một đồng đều là do cô tự mình kiếm được.
 
Việc này không hề dễ dàng như những gì người phục vụ nói, chúng không phải là tiền tiêu vặt được cha mẹ cho.
 
Số tiền này là số tiền mà cô đã tiết kiệm từng chút một.
 

Sau khi người phục vụ nhận lấy tiền, Ô Kiều mới yên tâm nhìn Trình Lệnh Thời, cười nói: "Anh ơi, em biết là nhất định anh sẽ muốn tự mình trả tiền, nhưng mà anh đã đồng ý để em đãi anh rồi mà."
 
“Bây giờ anh có thể yên tâm ăn thoải mái.”
 
Khi cô gái nói ra những lời này, đôi mắt của cô đen nhánh, trong trẻo và bừng sáng lên.
 
Trong cuộc đời này, liệu bạn đã bao giờ gặp được một đứa trẻ, một đứa trẻ cố gắng hết sức để báo đáp lại lòng tốt chỉ là tiện tay thì giúp của bạn chưa?
 
Trong một thế giới, nơi mà cô không có bất cứ thứ gì, cô vẫn cố gắng mang đến cho bạn những điều tốt đẹp nhất.
 
Anh đã gặp được.
 
Cho dù đó là bữa cơm Tây chỉ có giá năm trăm bảy mươi ba nghìn, hay là chiếc bánh ngọt đang được đặt trước mặt anh này.
 
Ô Kiều đang vẽ thì nhận được thông báo từ quầy lễ tân liên lạc nội bộ.
 
Bảo rằng có đồ ăn của cô được giao tới.
 
Ô Kiều cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng vẫn đứng dậy đi sang xem thử.
 
Cho đến khi tới tận cửa, cô mới nhìn thấy những hộp bánh ngọt được đặt trên chiếc bàn dài.
 
Có ba từ viết hoa trên đó.
 
Hồ Thiên Nga.
 
“Đây là của tôi sao?” Ô Kiều có phần kinh ngạc, lại thêm ngơ ngác và luống cuống: “Nhưng mà tôi đã đặt mua thứ này.”
 
Nhân viên lễ tân gật đầu, thấy cô nói vậy, đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Phải chăng là từ người đang theo đuổi cô sao?”
 
"Ô Kiều, cô xinh đẹp thế này, chắc chắn là được rất nhiều người theo đuổi."
 
Ô Kiều: "..."
 
Cô thầm nghĩ ở trong đáy lòng, nếu thật là như vậy thì người theo đuổi này chắc chắn là rất ngu ngốc, tiệm bánh ngọt này quả thực là đang muốn cướp tiền người ta mà!
 
Nếu như hôm nay không phải là cô đã trực tiếp tự mình mua chiếc bánh ngọt này về, cô cũng sẽ không biết rằng có được một xí bánh ngọt như vậy mà người ta lại dám bán với giá hơn ba triệu.
 
Cô không khỏi nghĩ đến người đàn ông đã thường xuyên ăn chiếc bánh này như bữa trà chiều hàng ngày của mình.
 
Trời ơi, rốt cuộc thì anh cũng là người mà cô không nuôi nổi mà.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận