Đừng yêu thầm tôi

Chuyện này đã khiến nội bộ công ty xì xào bàn tán không thôi.
 
Bởi vì thông báo quá rõ ràng nên mọi người đều thầm tự hỏi rốt cuộc ai đã vào phòng làm việc của Trình Lệnh Thời.
 
Ngay cả Dung Hằng cũng không dằn nổi tò mò chạy đi nói chuyện với anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tôi nói này, có phải anh chuyện bé xé ra to rồi không, chỉ là một thực tập sinh vào phòng làm việc của anh thôi mà.” Dung Hằng bất đắc dĩ nói tiếp: “Tôi nghe lão Dương nói hôm qua người ta trốn vào nhà vệ sinh khóc lóc đến tận trưa mới ngưng đấy.”
 
Trình Lệnh Thời vốn đang cúi đầu đọc tài liệu, nghe anh ấy nói vậy bèn lên tiếng: “Hay là tôi điều chuyển cô ta làm trợ lý của anh nhé?”
 
“Thôi đừng.” Dung Hằng vội vàng khoát tay nhưng vẫn cố giải thích: “Ý của tôi là anh chỉ cần bí mật nói với tổ trưởng của cô ta là được rồi.”
 
Dung Hằng là người rất tốt tính, trước giờ anh ấy chưa từng nổi giận với cấp dưới khi ở trong công ty.
 
Vì vậy anh ấy nghĩ chuyện này không đến mức khiến cả công ty nháo nhào như vậy.
 
Trình Lệnh Thời hừ lạnh: “Tôi muốn giết một người để răn đe trăm người.”
 
Nếu anh chỉ bí mật cảnh cáo thì chắc chắn có lần một sẽ có lần hai.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chi bằng thông báo cho toàn thể mọi người cùng biết.
 
Dung Hằng thở dài: “Người ta cũng đâu có ý xấu, người ta chỉ thích anh thôi mà.”
 
Trình Lệnh Thời: “…”
 
“Anh qua đây chỉ để nói mấy lời vô bổ đó với tôi à?” Cuối cùng Trình Lệnh Thời không nhịn nổi nữa.
 
Dung Hằng nghe vậy bèn cười bảo: “Tất nhiên không phải, chủ yếu là vì chuyện kia kìa, cậu đã suy nghĩ đến đâu rồi?”
 
“Không đời nào.”
 
Trình Lệnh Thời lạnh mặt, thẳng thừng nhả ra hai chữ từ chối.
 
Dung Hằng không ngờ anh kiên quyết đến vậy, còn chả buồn suy nghĩ đắn đo gì hết.
 
“Không thì đừng cho họ vào nhóm của anh?” Dung Hằng thử thăm dò.
 
Cuối cùng Trình Lệnh Thời ngẩng đầu dậy, nghiêm túc trả lời: “Lúc trước hai chúng ta đã thỏa thuận xong rồi, tôi sẽ phụ trách những chuyện liên quan đến thiết kế, còn anh sẽ phụ trách phương diện hợp tác kinh doanh. Giờ tôi là tổng thanh tra của phòng thiết kế, vì vậy tôi có quyền quyết định điều chuyển, thay đổi, tuyển dụng hoặc đuổi việc thành viên trong tổ thiết kế của mình.”
 
“Được được được, nghe theo anh, nghe theo anh hết.” Dung Hằng thấy anh bỗng nghiêm túc như vậy bèn giơ hai tay đầu hàng.
 
Cố Thanh Từ bưng ly nước quay về khu vực làm việc chung của phòng thiết kế.
 
Cô ấy vừa vào chỗ đã tiến đến trước mặt Ô Kiều và hỏi: “Em Kiều, vừa rồi chị mới hóng hớt được một chuyện khi ở phòng trà.”
 
Phòng trà và nhà vệ sinh của công ty luôn là nơi hóng hớt đỉnh nhất.
 
Ô Kiều chỉ ừ đáp lại.
 
Cố Thanh Từ kích động nói: “Nó có liên quan tới gói hàng ngày hôm qua.”
 
Ô Kiều đang dùng bút chì màu vẽ trên giấy, vừa nghe Cố Thanh Từ nói vậy thì bất ngờ lỡ tay quẹt một đường chì màu xanh lá mạ dài ngoằng trên giấy, vô cùng nổi bật khiến cả bức tranh bị phá hủy.
 
“Thanh Từ.” Cô nhẹ nhàng ngắt lời Cố Thanh Từ, nói nhỏ: “Em không có nhu cầu biết chi tiết chuyện này.”
 

Cố Thanh Từ không ngờ cô sẽ từ chối mình thẳng thừng như vậy.
 
Nên cô ấy mới không nói nữa.
 
Cô ấy quay đầu lại, không nhịn được hỏi: “Em Kiều, em có sao không? Chị thấy hôm nay em không được tốt lắm.”
 
Tuy Ô Kiều không phải kiểu cô gái năng động, hoạt bát.
 
Nhưng cô toát lên khí chất dịu dàng và tích cực.
 
Từ sáng đến giờ sắc mặt của cô không được tốt lắm, vẻ mặt như thể người lạ chớ đến gần, trông cứ như xác chết.
 
“Em đang rầu chuyện bản thảo thiết kế nhà trẻ thôi, sắp đến ngày đánh giá, em vẫn chưa xác định được ý tưởng thiết kế là gì nên hơi sốt ruột.”
 
Ô Kiều tùy tiện tìm lý do và đổi chủ đề.
 
May mắn thay câu nói này đã trúng tim đen của Cố Thanh Từ, vì vậy cô ấy cũng phàn nàn: “Haiz chị cũng vậy, diện tích của nhà trẻ lần này rất rộng nên độ khó thiết kế cũng tăng theo, giờ chị sống dựa vào chi phí thiết kế đấy.”
 
“Có phí thiết kế nữa cơ à?” Ô Kiều lấy làm kinh ngạc.
 
Cố Thanh Từ phì cười, cô ấy nói: “Kiều của chị ơi, chẳng lẽ em nghĩ chúng ta chỉ có tiền lương chết thôi sao? Công việc ủy thác thiết kế dự án cũng mang lại thu nhập cho chúng ta đó.”
 
Bởi vì văn phòng kiến trúc Thời Hằng là một ngôi sao nổi tiếng trong ngành kiến trúc.
 
Kiến trúc sư cao cấp Trình Lệnh Thời rất nổi tiếng, vì vậy có vô số khách hàng mời anh thiết kế cho họ. 
 
Nhưng vì anh quá bận nên không thể đích thân hoàn thành tất cả các bản thiết kế.
 
Giống như dự án thiết kế nhà trẻ, chỉ cần bảo tổ viên đưa ra ý tưởng phác thảo sơ đồ rồi cho khách hàng lựa chọn là được.
 
Nếu ý tưởng nào được chọn thì Trình Lệnh Thời sẽ đào sâu hơn về nó.
 
Mặc dù vậy, chi phí thiết kế của loại hình này cũng khá đắt.
 
Cố Thanh Từ nói: “Theo thường lệ, nhân viên tham gia dự án thiết kế kiểu này sẽ được nhận 30% phí thiết kế, nếu bản thiết kế được chọn thì lão đại và người thiết kế sẽ được nhận tiền nhiều nhất.”
 
“Nhưng chẳng phải kiến trúc sư Trình không tham dự hay sao?” Ô Kiều vừa nghe đến tên Trình Lệnh Thời thì vẫn không kìm được buồn bã.
 
Nhưng cô rất tò mò.
 
Vì đây là dự án đầu tiên cô tham gia khi làm ở công ty.
 
Bản vẽ mặt bằng mà Trình Lệnh Thời đã bảo cô vẽ trước đây cùng lắm để cô luyện tay thôi.
 
Cố Thanh Từ nói: “Nếu không có lão đại thì làm sao chúng ta vớ được dự án tốt thế này. Rõ ràng chủ đầu tư của dự án nhà trẻ cao cấp là người không thiếu tiền, người ta tìm đến chúng ta để thiết kế là vì coi trọng tên tuổi của lão đại.”
 
Nếu nói dự án này do Trình Lệnh Thời thiết kế.
 
Vẻ vang biết bao nhiêu.
 
Ô Kiều siết chặt bút màu trong tay, cô biết anh là người rực rỡ biết nhường nào.
 
Giờ ngày càng tiếp cận anh, cô càng cảm nhận được sự ưu tú của anh.
 
Anh là sự tồn tại mà cô chỉ có thể ngước nhìn.
 
“Đến lúc đó bản thiết kế của chúng ta cần lão đại hoàn thiện lại nữa. Có điều em đừng lo lắng, chị nghĩ dù lần này chúng ta không đậu thì ít ra cũng được một số tiền thưởng nhất định.”

 
Cố Thanh Từ hếch cằm lên và đắc ý nói: “Tất nhiên nếu chị trúng thầu, chắc chắn mọi người sẽ được chiêu đãi một bữa no say.”
 
Lòng Ô Kiều vốn đang nặng trĩu và đầy mất mát.
 
Nhưng nhờ câu nói đó của cô ấy đã khơi gợi tinh thần chiến đấu của cô.
 
Trước giờ cô không phải là người cho phép mình đắm chìm hay đau khổ vì chuyện gì đó quá lâu, dù con đường phía trước đầy chông gai, cô vẫn mãi mãi ngẩng cao đầu bước tiếp.
 
Ô Kiều xóa đi những nét bút đứt quãng trên giấy vẽ rồi nói với Cố Thanh Từ: “Hay là để em mời bữa cơm đó cho.”
 
“Được lắm, em Kiều, rất có tinh thần chiến đấu hăng hái.”
 
Cố Thanh Từ thấy tâm trạng của cô đã khôi phục thì cũng cười theo.
 
“Các người nói gì mà vui thế?” Cao Lĩnh bèn xen vào hỏi.
 
Cố Thanh Từ trả lời: “Bọn tôi đang bàn xem nếu thắng buổi đánh giá bản thảo thiết kế rồi thì sẽ đi ăn cơm ở chỗ nào.”
 
Cao Lĩnh nghe vậy bèn la to: “Đàn Khải, Kha Tiêu, các người nghe vậy mà nhịn được à?”
 
Đàn Khải duỗi lưng trả lời: “Có gì mà không nhịn được.”
 
Kha Tiêu vừa nhìn chằm chằm vào máy vi tính vừa trả lời: “Tôi cũng chỉ là bia đỡ đạn chạy cùng mà thôi.”
 
“Hai người chả có ý chí chiến đấu gì cả.” Cao Lĩnh cạn lời.
 
Đàn Khải: “Cậu cũng biết Cố Thanh Từ giỏi thế nào mà.”
 
Cố Thanh Từ cười đắc chí, chắp tay và bảo: “Cảm ơn mọi người đã thừa nhận năng lực của tôi.”
 
Từ trong cuộc trò chuyện của họ, Ô Kiều biết được một chuyện, Cố Thanh Từ từng giành chiến thắng rất nhiều lần trong cuộc so tài bản thảo trong nhóm.
 
Cô không khỏi nghĩ đến Trình Lệnh Thời.
 
Anh đã từng nói quá trình và kết quả thực tập mới là điều quyết định ở Thời Hằng chứ không phải giới tính.
 
Có lẽ phái nam vẫn là người thống trị ngành kiến trúc nhưng rất nhiều phụ nữ bắt đầu thể hiện tài năng của mình.
 
Cuối cùng cảm giác chua chát trong lòng Ô Kiều đã được quét sạch.
 
Dù cô không thể trở thành người phù hợp với Trình Lệnh Thời.
 
Nhưng ít ra cô có thể ở bên cạnh anh, từng bước trở thành phiên bản tốt hơn.
 

 
Mắt thấy sắp đến ngày tranh tài, gần như ngày nào Ô Kiều cũng ở lại công ty để tăng ca.
 
Chuyến xe buýt cuối cùng ở gần công ty sẽ đến vào mười giờ hai mươi phút, hầu như hôm nào cô cũng tắt máy tính vào lúc mười giờ rồi mới phóng tới trạm xe buýt.
 
Hôm nay Ô Kiều vẫn ở lại công ty tăng ca, bên cạnh cũng có thành viên nhóm khác tăng ca cùng.
 
Đèn lớn trong sảnh chính đã tắt từ lâu, chỉ còn chiếc đèn bàn nhỏ trước mặt nhân viên tăng ca chiếu sáng.

 
Ô Kiều kiểm tra bản thiết kế lần cuối cùng, cô đang chuẩn bị khép máy tính lại.
 
Không ngờ phòng làm việc của Trình Thời Lệnh ở cách vách bỗng mở cửa.
 
Ô Kiều vẫn mãi mê vào công việc của mình nên không để ý hôm nay anh cũng ở lại công ty tăng ca.
 
Trình Lệnh Thời cũng kinh ngạc không kém.
 
Anh thấy Ô Kiều vẫn ngồi ở bàn làm việc của mình bèn đi thẳng đến đó.
 
“Em đang vẽ phác thảo bản thiết kế nhà trẻ đó à?” Trình Lệnh Thời nhìn vào màn hình máy tính của cô.
 
Ông Kiều gật đầu: “Vâng ạ.”
 
Trình Lệnh Thời cười khẽ: “Để anh xem nào.”
 
Ai ngờ Ô Kiều nhanh tay tắt máy tính đi.
 
Trình Lệnh Thời sững sờ khi thấy biểu tượng tắt máy tính trên màn hình.
 
Anh cụp mắt, nhìn Ô Kiều với vẻ không dám tin, sau đó bật cười thật nhỏ đến độ gần như không nghe thấy được, dường như anh đang tự hỏi tại sao gan cô to đến thế.
 
Ô Kiều trả lời không hề e sợ: “Cuộc đánh giá bản thảo đã sắp tới gần, xuất phát từ nguyên tắc công bằng, em nghĩ lúc này anh không nên xem bản thảo thiết kế của em.”
 
“Xuất phát từ nguyên tắc công bằng?” Trình Lệnh Thời chầm chậm lặp lại từng chữ, từng chữ một.
 
Dường như nghe thấy câu này là sự sỉ nhục cực lớn đối với anh.
 
Anh đánh giá cô từ trên xuống dưới, cuối cùng từ tốn hỏi cô: “Em thấy anh không công bằng ở chỗ nào?”
 
Ô Kiều không ngờ anh dùng câu nói của cô đánh trả lại cô.
 
Cô bèn đáp: “Em nghĩ ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy bản thảo thiết kế là quan trọng nhất. Nhỡ đâu hôm nay anh thấy rồi, hai ngày nữa đến đánh giá, anh chỉ tập trung bắt lấy khuyết điểm trong thiết kế của em thì em thiệt thòi rồi.”
 
Trình Lệnh Thời: “…”
 
Ô Kiều trả đũa thành công, sau đó nhìn vào màn hình điện thoại của mình.
 
Lúc này đã là mười giờ lẻ năm phút.
 
Cô vội vã đứng dậy: “Kiến trúc sư Trình, em phải đi để bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng.”
 
Dứt lời, cô không đợi anh trả lời đã xách túi lên và chạy thẳng ra ngoài.
 
Trình Lệnh Thời đang định đuổi theo thì bỗng bị một nhân viên khác cũng tăng ca cản lại. Nguyên nhân khiến anh ở lại công ty đến tận giờ là vì chuẩn bị khởi công xây dựng dự án công trình công cộng với tổ thiết kế này.
 
Tuy Trình Lệnh Thời cũng có tổ viên nhưng anh là tổng thanh tra toàn bộ thiết kế của công ty.
 
Vì vậy anh cũng tham gia vào dự án của tổ khác.
 
Đợi khi anh xử lý xong công việc và ra ngoài, trong thang máy đã chẳng còn ai cả.
 
Tuy Trình Lệnh Thời cảm thấy thái độ của cô rất lạ nhưng anh không nghĩ gì nhiều.
 

 
Mãi cho đến ngày đánh giá bản thảo.
 
Buổi chiều sẽ bắt đầu buổi đánh giá, ngoài bốn kiến trúc sư ra, người chịu trách nhiệm đánh giá còn có một vài đối tác của công ty.
 
Họ đều là những tổ trưởng của các tổ khác.
 
Ngoài hai đối tác sáng lập, Thời Hằng còn có năm phó đối tác khác.
 
Lần này nội bộ công ty đã lựa chọn tiêu chí chấm điểm để đánh giá bản thảo.

 
Có lẽ vì để công bằng, mỗi người sẽ rút thăm và giảng giải về ý tưởng thiết kế của mình.
 
Ô Kiều không may rút trúng thăm số bốn.
 
Tổng cộng có bốn ứng viên, thế mà cô lại là người cuối cùng.
 
Người đầu tiên là Đàn Khải, anh ấy vừa bước lên thì ý tưởng thiết kế của anh ấy đã xuất hiện trên màn hình, trái tim Ô Kiều thoáng chững lại.
 
Ý tưởng thiết kế của Đàn Khải vô cùng táo bạo, anh ấy biến toàn bộ nhà trẻ thành những lỗ sâu bất quy tắc.
 
Những cửa sổ được bố trí không theo quy tắc trên mặt ngoài của công trình, toát lên cảm giác ngây ngô của trẻ thơ.
 
Ứng viên thứ hai là Cố Thanh Từ bước lên bục, Ô Kiều cảm giác căng thẳng đến độ gần như không thở được.
 
Không thể phủ nhận thiết kế của cô ấy khiến người ta choáng ngợp vì quá đẹp, ý tưởng thiết kế hơi tương tự với ý tưởng xếp gỗ của Ô Kiều.
 
Nhưng cô ấy sử dụng màu hồng phấn và xanh lá mạ làm chủ đạo.
 
Vừa có độ tương phản vừa cao cấp vô cùng.
 
Thiết kế này sử dụng lối xếp gỗ chồng chất làm chủ thể, nhất là lầu ba như khối gỗ xếp nằm ngang vậy.
 
Ở cuối công trình là một tấm kính lớn từ trần đến sàn nhà.
 
Ý tưởng thiết kế của Cố Thanh Từ rất giống với sơ đồ phác thảo cao cấp của Ô Kiều lúc trước, may mắn thay cô đã bỏ qua ý tưởng này.
 
Bằng không với tư cách là người thứ tư ra sân và bị trùng ý tưởng thiết kế.
 
Không cần nghĩ cũng biết cô sẽ thua ngay.
 
Cô nắm chặt bản thảo thiết kế của mình, trái tim điên cuồng đập loạn.
 
Bỗng nhiên điện thoại của cô rung lên hai tiếng.
 
Ban đầu Ô Kiều không muốn xem nhưng vì quá luống cuống đã khiến điện thoại rơi xuống sàn.
 
Cô nhặt điện thoại lên thì bắt gặp dòng chữ Trình Lệnh Thời gửi cho mình trên màn hình điện thoại.
 
Vì vậy cô như bị thôi miên bèn mở Wechat lên.
 
Trình Lệnh Thời: [Em đừng căng thẳng quá.]
 
[Nếu cảm thấy căng thẳng thì hãy nhìn vào anh này.]
 
Ô Kiều đọc Wechat xong bèn ngơ ngác hồi lâu.
 
Cuối cùng cũng đến lượt cô, cô từ từ bước đến giữa bục.
 
Lúc này cô đã căng thẳng tột độ.
 
Sau đó dường như cô bị dẫn dắt, bất giác nhìn thẳng vào người ngồi ở giữa trên hàng ghế đầu.
 
Phòng họp được thiết kế với những cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhà nên ánh nắng có thể chiếu vào trong.
 
Dường như cô và anh là người còn lại duy nhất trong bức tranh này.
 
Đôi mắt chàng trai đen như mực, sáng rực như sao trời. Khi cô vừa lia mắt nhìn anh, anh nhẹ nhàng nhướng mày, gương mặt vốn lãnh đạm và kiêu ngạo bỗng dịu dàng, sáng rỡ hơn nhiều.
 
Anh nhoẻn miệng cười với cô và bảo: “Bắt đầu đi.”
 
Trái tim vẫn luôn điên cuồng đập loạn của Ô Kiều như được một đôi tay nhẹ nhàng bao lấy.
 
Vỗ về ủi an.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận