Đừng yêu thầm tôi

Ô Kiều hơi cúi chào những người ngồi dưới, sau đó mở PPT của mình lên: "Xin chào mọi người, tôi là Ô Kiều."
 
Đây là lần đầu tiên cô chính thức lên báo cáo trong công việc.
 
Cảm giác quả thực khác biệt so với lúc làm việc nhóm hồi học đại học.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tác phẩm thiết kế lần này của tôi là [Ôm lấy thiên nhiên, tương lai vô tận].”
 
Mọi người nhìn lên màn hình và thấy một bức vẽ hiện ra.
 
Vì đây là buổi so tài của nội bộ công ty nên không ai có bản kết xuất nào để trình chiếu lên. Ô Kiều đã có một giải pháp thay thế, là trực tiếp thiết kế ra tác phẩm của mình trên iPad.
 
"Kế hoạch thiết kế của tôi lấy cảm hứng từ biểu tượng nổi bật nhất trong toán học, biểu tượng vô cực (∞). Toàn bộ phần thân chính của tòa nhà có hình dạng '∞', tượng trưng cho việc khi các em nhỏ bước vào ngôi trường mẫu giáo này, các em sẽ từ một tờ giấy trắng dần đi về phía tương lai vô tận của mình."
 
"Màu sắc mặt tiền của tòa nhà mượn từ màu chuyển sắc của bầu trời vào buổi sáng, lúc mặt trời mọc. Màu sắc sẽ đậm dần từ chân tòa nhà lên đến đỉnh. Và việc sử dụng kiểu màu sắc này không chỉ mang lại nhiều cảm xúc hơn cho các bạn nhỏ mà sự chuyển biến về tông màu như này sẽ giúp cho các em không bị nặng nề về màu sắc kiến ​​trúc.”
 
Đây cũng là sự khéo léo của Ô Kiều, màu sắc của mặt trời mọc vào buổi sáng tượng trưng cho việc trẻ em đang mọc lên như mặt trời buổi sáng.
 
"Những ô cửa sổ mà tôi thiết kế trên bức tường ngoài của tòa nhà không phải là cửa sổ truyền thống. Mà là những ô cửa sổ có hình dạng khác nhau, khiến bọn trẻ có cảm giác như đang lạc vào thế giới cổ tích vậy."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ô Kiều nhìn mấy người đối tác ngồi đối diện, vừa nghe vừa chậm rãi viết gì đó lên giấy.
 
Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, ổn định cảm xúc của bản thân.
 
"Do hình dáng phần thân chính của tòa nhà được thiết kế như vậy, nên tòa kiến trúc sẽ có hai sân lớn bên trong, có thể mang đến cho các bạn nhỏ không gian rộng hơn khi các bạn ấy tham gia các hoạt động trong nhà. Nó cũng có thể tối đa hóa độ xuyên suốt giữa các không gian, đạt được hiệu quả tốt nhất."
 
Ô Kiều đã dành hai mươi phút để mô tả chủ đề thiết kế của mình.
 
Nói xong, cô nhận ra rằng sự lo lắng ban đầu của mình đã biến mất mà cô không hề hay biết.
 
Phần báo cáo của cô kết thúc, sẽ đến thời gian ban giám khảo đặt câu hỏi.
 
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng vẫn là Trình Lệnh Thời khẽ cười lên tiếng: "Mọi người đều không có câu hỏi gì à? Nếu không có, thì tôi hỏi trước nhé."
 
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải cotton pha chút tính chất vải lanh, trông rất thoải mái và giản dị.
Thời Hằng là một văn phòng kiến trúc, không có quy định về trang phục.
 

Mọi người đều có thể mặc bất cứ trang phục nào họ muốn.
 
Trình Lệnh Thời thường mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản, nhưng hôm nay anh lại mặc thoải mái hơn bình thường.
 
Mặc như vậy lại khiến khí chất kiêu ngạo của anh như thu bớt lại.
 
Cả người anh trông dịu dàng hơn rất nhiều.
 
Đôi mắt đen láy của Trình Lệnh Thời nhìn thẳng vào Ô Kiều, anh bình tĩnh lên tiếng: "Trước hết, em đã cân nhắc đến chi phí xây dựng của mình chưa? Hình thức thiết kế của em quả thực rất nổi bật, nhưng thiết kế có hai sân chơi sẽ khiến chi phí xây dựng tổng thể của em cao hơn những người khác."
 
Ô Kiều gật đầu: "Em cũng đã nghĩ đến vấn đề chi phí, vậy nên em sử dụng vật liệu xây dựng tiết kiệm năng lượng xanh để giảm bớt vấn đề này."
 
"Em đã cân nhắc đến độ khó của việc thi công chưa?" Trình Lệnh Thời lại hỏi một vấn đề khác.
 
Không ngờ anh vừa dứt lời, các giám khảo khác đều quay lại nhìn anh.
 
Dung Hằng không nhịn được, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
 
"Không ngờ kiến trúc sư Trình của chúng ta lại có ngày để tâm đến vấn đề thi công cơ à?"
 
Mấy lời này cũng chỉ có Dung Hằng mới nói được.
 
Các thiết kế kiến ​​trúc của Thời Hằng luôn nổi tiếng là vì sự táo bạo, Trình Lệnh Thời là người cầu toàn có tiếng trong bản vẽ thiết kế, trước giờ đều không cho phép người khác thay đổi bản vẽ của mình.
 
Vì vậy, độ khó xây dựng của những tòa nhà do Thời Hằng thiết kế quả thực cao hơn rất nhiều.
 
Điều này giống như một người đang ở vị trí trên cao bỗng nhiên ‘hạ phàm’, về lại với thực tế.
 
Trình Lệnh Thời liếc anh ấy một cái: “Nếu không thì anh đặt câu hỏi đi?”
 
Dung Hằng vội vàng xua tay.
 
Tuy rằng anh ấy cũng tốt nghiệp khoa Kiến trúc, nhưng thành thật mà nói, hiện tại quả thật anh ấy chỉ phụ trách việc kinh doanh của Thời Hằng mà thôi.
 
Ô Kiều trả lời từng câu hỏi tiếp theo của Trình Lệnh Thời.
 
May mà cô đã chuẩn bị đầy đủ từ trước nên không đến mức lúng túng như gà mắc tóc.
 

Cô là người báo cáo cuối cùng nên sau khi nói xong, mấy người được yêu cầu rời khỏi phòng họp.
 
Trước khi rời đi, Trình Lệnh Thời nói: "Hôm nay trước khi tan làm sẽ có kết quả. Chỉ có hai người trong số bốn người được chọn và đủ tư cách để trình bày tác phẩm thiết kế của mình cho bên A."
 
Quy tắc chọn hai trong số bốn này đã được đề cập trước khi họ thuyết trình bản dự thảo.
 
Sau khi bước ra khỏi phòng họp, Ô Kiều khẽ thở phào một hơi.
 
Cố Thanh Từ đang đi bên cạnh cô đột nhiên nói: “Dù có báo cáo bao nhiêu lần, chị vẫn thấy căng thẳng, chân mềm nhũn, tim đập dồn dập.”
 
Ô Kiều kinh ngạc nhìn cô ấy: “Chị căng thẳng á?”
 
Vừa rồi lúc Cố Thanh Từ đi lên báo cáo, Ô Kiều cảm thấy cô ấy hoàn toàn khác thường ngày.
 
Cố Thanh Từ thường ngày vô tư, vui tươi nhưng khi đứng trước màn hình, cô ấy lại điềm tĩnh, ổn định, khi nói về những tác phẩm thiết kế của mình, dường như Cố Thanh Từ đang tỏa sáng.
 
Giống như khi cô nhìn thấy Trình Lệnh Thời báo cáo lúc trước vậy.
 
“Chị không biết lúc chị đứng trên đó đã tỏa sáng đến mức nào đâu.” Ô Kiều chân thành nói.
 
Cố Thanh Từ trợn to hai mắt, hỏi: "Em Kiều, mấy câu tâng bốc cũng này hơi quá đà rồi đó, tâng lên tận trời xanh rồi."
 
Ô Kiều thở dài: “Đó là thấy sao nói vậy.”
 
"Chị không biết, nhìn không ra tính em thường ngày chẳng nóng chẳng lạnh vậy, không ngờ cũng biết khen người khác."
 
Ô Kiều: "..."
 
Giữa tính cách lạnh nhạt và biết khen ngợi có mâu thuẫn với nhau sao?
 
Chẳng lẽ chúng không thể cùng tồn tại?
 
Cũng may cô không phải là người không biết điều, nên nghe xong cũng chỉ cười trừ.
 
Nhưng Đàn Khải đang đi trước hai người dường như không thể chịu nổi sự sến sẩm này.
 
Anh ấy không kìm được mà quay đầu lại nói: “Tiêu Bảo, người ta cũng muốn được khen.”

 
Kha Tiêu quay đầu, nhìn anh ấy, chậm rãi mở miệng: “Biến.”
 
“Ông nội nhà cậu.” Đàn Khải lập tức trở mặt nổi giận, giơ tay ôm lấy cổ Kha Tiêu: “Hôm nay tôi phải cạy bằng được miệng cậu ra mới được.”
 
Nếu không phải đang ở công ty, e là người này còn làm quá hơn.
 
Cố Thanh Từ vội vàng kéo lấy Ô Kiều trốn ra chỗ khác, vừa trốn, cô ấy vừa không khỏi nói: “Hai người trẻ trâu kia lại đánh nhau rồi đấy.”
 
"..." Ô Kiều chậm rãi nói: "Không phải là chị và Cao Lĩnh sao?"
 
"Đương nhiên không phải rồi." Cố Thanh Từ kiên quyết chối bỏ.
 
Ô Kiều nghe vậy bật cười.
 
Trở lại nơi làm việc của mình, Ô Kiều vẫn cầm văn bản thiết kế trên tay.
 
Nói ra thì cũng buồn cười, cô lại hơi không nỡ buông tay một chút.
 
Trong cuộc sống này có rất nhiều lần đầu tiên.
 
Mà lần này, là lần đầu tiên cô chính thức làm ra một văn bản thiết kế.
 
Không phải là bài tập phải nộp cho giảng viên ở trường đại học, cũng không phải là một văn bản thiết kế cô làm hồi còn thực tập ở Thiên Dung, lúc đó dự án bắt đầu rồi cô mới được tham gia.
 
Đây là ý tưởng thiết kế của duy nhất một mình cô.
 
Đó là thiết kế độc quyền của riêng Ô Kiều.
 
*
 
Ô Kiều tưởng rằng mình có thể bình tĩnh chờ đợi kết quả.
 
Nhưng cô phát hiện, mình đã bồn chồn suốt cả buổi chiều.
 
Văn phòng Thời Hằng tan làm lúc sáu giờ, Ô Kiều vốn tưởng rằng đồng hồ trên điện thoại di động của mình bị chậm, thế là lại liếc nhìn thời gian trên máy tính.
 
Vẫn còn hai tiếng nữa mới tan làm.
 
Một trăm hai mươi phút.
 
Bảy nghìn hai trăm giây.
 
Vì vậy Ô Kiều dứt khoát cầm cốc lên, đứng dậy đi vào phòng trà uống chút nước cho thư giãn.

 
Khi đến phòng trà nước, ban đầu cô muốn pha cho mình một tách cà phê.
 
Không ngờ lại hết cà phê hòa tan rồi, vậy nên cô với tay mở chiếc tủ phía trên.
 
Nhưng không biết lúc đầu ai thiết kế phòng trà này nữa, tay cầm trên tủ cực kỳ bất tiện khó cầm.
 
Ô Kiều kiễng chân lên nhưng cũng không thể với tới.
 
Cô thở dài, đang định tìm đồ gì đó để khều.
 
Bỗng một bàn tay đưa ra từ phía sau, nhẹ nhàng mở cửa tủ, trầm giọng hỏi: "Em tìm cái gì đó?"
 
Ô Kiều giật mình vì âm thanh đột ngột đó.
 
Cô đang định quay lại, nhưng vừa xoay người, cô suýt đụng phải người đang đứng sau.
 
Thì ra Trình Lệnh Thời đang đứng ở phía sau cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, khi cô quay người lại, vai của Ô Kiều đã chạm vào ngực anh.
 
Thân hình cao lớn quá mức của người đàn ông cùng với khí chất mạnh mẽ và uy nghiêm vây lấy cô.
 
Ô Kiều có một loại cảm giác muốn trốn cũng không được.
 
Cô cụp mắt xuống và nói: “Em không tìm gì cả.”
 
Trình Lệnh Thời bị câu trả lời của cô chọc cười, hỏi: "Là vì ​​ngay từ đầu đã không muốn uống, hay vì anh đến mà không muốn uống nữa?"
 
Trên mặt anh vẫn là nụ cười lười biếng, xen lẫn chút trêu đùa.
 
Ngay cả thái độ của anh đối với cô vẫn giống như đang trêu chọc một con mèo.
 
Vì lời nói của anh, trong lòng Ô Kiều bỗng thấy chua chát.
 
Sau khi chặn email của anh, Ô Kiều cài đặt WeChat của Trình Lệnh Thời ở chế độ không làm phiền.
 
Cô không thể chặn anh.
 
Suy cho cùng, vấn đề không nằm ở Trình Lệnh Thời mà là ở chính bản thân cô.
 
Quả nhiên, đúng như cô từng nghĩ hồi trước, càng đến gần anh, cô càng bị anh thu hút.
 
Từ đó nảy sinh lòng tham.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận