Đừng yêu thầm tôi

Cô muốn độc chiếm người này cho riêng mình.
 
Nếu chuyện yêu thầm này, có thể làm theo ý mình, lúc muốn dừng lại, thì chỉ cần đóng cửa trái tim là được.
 
Như vậy thì trên thế giới này sẽ chẳng còn nhiều đau khổ vì muốn mà không được nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ở tuổi mười lăm vẫn còn hy vọng, nhưng ở tuổi hai mươi ba, tất cả còn lại chỉ là nhận thức rõ ràng về sự tàn nhẫn.
 
Người trước mặt cô, sẽ không thích cô đâu.
 
“Là ngay từ đầu đã không muốn uống rồi.” Ô Kiều tránh nặng tìm nhẹ.
 
Cô luôn nhẫn nại, không bao giờ dễ dàng bộc lộ những tâm sự trong lòng của mình.
 
Dù rất thích anh nhưng cô vẫn muốn giữ lại sự bình tĩnh lạnh nhạt của mình.
 
Cô chẳng có gì cả, thứ duy nhất còn lại chính là lòng tự trọng buồn cười của mình.
 
“Cảm phiền nhường đường chút, em phải về chỗ rồi." Ô Kiều lịch sự mà kiềm chế nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Trình Lệnh Thời không cười nổi nữa, vốn dĩ anh cho rằng mình quá nhạy cảm, nhưng bây giờ xem ra, hình như cô gái trước mặt thật sự đang vạch ra  ranh giới rõ ràng với anh.
 
Lúc anh đang phân tâm, Ô Kiều đã nhân cơ hội lách sang bên cạnh anh để chen ra ngoài, còn quên cả nhấc cốc của mình, cô đi thẳng ra cửa.
 
Cũng may Trình Lệnh Thời nhanh chóng di chuyển, đi thẳng tới cửa, chặn đường cô.
 
Ô Kiều có chút hoảng hốt nói: “Anh tránh ra đi, nhỡ có ai nhìn thấy thì không hay đâu."
 
Trình Lệnh Thời không để ý đến cô mà dừng lại trước mặt cô, thấp giọng hỏi: “Em đang trốn tránh điều gì?”
 
“Em không có.” Ô Kiều hơi mím môi, bướng bỉnh nói.
 
Ô Kiều không ngừng nhìn ra ngoài, sợ bị ai đó nhìn thấy Trình Lệnh Thời chặn cô lại trong phòng trà.
 
Thực ra mọi người trong tổ không nói, Ô Kiều cũng biết, ấn tượng của những người trong nhóm khác về cô không được tốt lắm.
 
Nhiều người cho rằng cô vào được Thời Hằng là vì Trình Lệnh Thời.
 
Mặc dù không ai nói gì về lính nhảy dù giữa chừng như cô, nhưng trong lòng họ lại thầm khinh thường.
 
Ô Kiều đi sang bên cạnh, muốn rời đi qua khoảng trống không bị anh chặn, không ngờ Trình Lệnh Thời giống như đã hạ quyết tâm, lại đi theo chặn cô lại.
 
"Anh mau tránh ra đi." Ô Kiều hơi sốt ruột nói.

 
Cuối cùng Trình Lệnh Thời nghiêm mặt: "Vậy em nói cho anh biết, rốt cuộc là làm sao?"
 
Sao Ô Kiều có thể nói ra thành lời được, chẳng lẽ nói là cô thấy anh bị cảm, cô đã tự mình đa tình mua thuốc cho anh, nhưng cuối cùng cô chỉ nhận được một lá thư thông báo toàn công ty đầy lạnh lùng và quyết liệt.
 
Mặc dù Ô Kiều biết, nhưng có lẽ Trình Lệnh Thời không biết là cô mua thuốc.
 
Suy cho cùng, số điện thoại cô để lại khi đi mua hàng chính là số điện thoại lễ tân của công ty.
 
Nhưng thái độ mà anh thể hiện ra ngoài chính là anh không cần loại quan tâm thầm kín này.
 
Ô Kiều không muốn suy nghĩ quá nhiều vì cô biết rằng từ góc nhìn của Trình Lệnh Thời, việc anh làm là không có gì đáng chỉ trích cả.
 
Cô mới là người thực sự cần kiềm chế lại hành vi của mình.
 
Cô không nên tự cho mình là đúng đi làm mấy chuyện khiến anh khó chịu.
 
Nhìn thấy cô cúi đầu không lên tiếng, Trình Lệnh Thời cau mày, cuối cùng anh hoảng hốt, vô thức đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị: “Có phải có người bắt nạt em à?”
 
Giọng anh khẩn trương và xen chút lo lắng.
 
Nghe có vẻ như anh thực sự sợ cô sẽ phải chịu ấm ức.
 
Trình Lệnh Thời thấy cô vẫn không nói chuyện, thì không nhịn được cúi xuống xem xét.
 
Không ngờ vừa đến gần, Ô Kiều bị ép phải ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người chạm nhau, Trình Lệnh Thời nhận ra khóe mắt của cô hơi đỏ, đôi mắt đen láy ầng ầng nước.
 
Những giọt nước mắt chưa rơi ra, dần tích tụ nơi khóe mắt.
 
Trình Lệnh Thời theo bản năng buông cổ tay cô ra, đang định mở miệng, lại phát hiện mình không biết nên nói cái gì.
 
Một cảm xúc mà anh chưa bao giờ cảm thấy từ trước đến giờ lập tức ập đến.
 
Vừa như hoảng sợ, vừa như lúng túng, cuối cùng tất cả đều biến thành đau lòng.
 
“Tảo Tảo, dù có chuyện gì xảy ra thì em đều có thể nói cho anh biết.” Trình Lệnh Thời lại cúi người xuống, cố gắng dùng giọng nói trầm thấp dịu dàng an ủi cô.
 
Ô Kiều sửng sốt, một lúc sau mới tỉnh táo lại, bước ra khỏi phòng trà giống như chạy trốn.
 
Cô không về chỗ ngồi của mình luôn mà đi thẳng vào phòng vệ sinh.
 
Cô trốn trong phòng cách biệt để bình tĩnh lại.
 
Một lúc sau, cô bước ra khỏi phòng và rửa tay.
 

Nhưng trong lúc rửa tay, cô lại nhớ tới lời của Trình Lệnh Thời, anh nói dù có chuyện gì xảy ra cô đều có thể nói cho anh biết.
 
Ô Kiều biết anh đang đề cập đến những vấn đề gặp phải trong công ty.
 
Nhưng chuyện gì đã xảy ra với Ô Kiều, cô lại không thể nói cho anh biết.
 
Cô không thể nói thẳng với anh rằng: Anh à, em thích anh, hay là anh cũng thích em đi.
 
Ô Kiều nhìn mình trong gương, đột nhiên bật cười.
 
Nếu cô dũng cảm như vậy thì đã không phải là cô rồi.
 
Những lời như vậy có lẽ là điều cô sẽ không bao giờ có thể nói được trong suốt cuộc đời mình.
 
Có vài chuyện không thể nói ra dễ dàng.
 
Giống như tình cảm yêu thích của cô vậy.
 
*
 
5h30 chiều, Trình Lệnh Thời gửi thông báo vào trong nhóm, yêu cầu bốn người đi phòng họp.
 
Có lẽ đã có kết quả.
 
Trên đường đi không ai nói chuyện.
 
Sau khi ngồi vào phòng họp, trợ lý bên cạnh trực tiếp đưa tài liệu cho bọn họ.
 
"Đây là sự đánh giá và cho điểm của từng đối tác về văn bản thiết kế của mọi người."
 
Ô Kiều vừa nghe người đó nói, vừa cúi đầu xuống nhìn.
 
Khi nhìn thấy tên mình đứng thứ hai trong danh sách, tim cô đập thình thịch.
 
Sau đó cô nhanh chóng nhìn thoáng qua, mấy vị đối tác chấm điểm đều rất rõ ràng.
 
Điều này cho thấy tính công bằng của cuộc so tài nội bộ này.
 
“Kết quả nằm trong tay mọi người.” Trình Lệnh Thời ngồi trên chiếc ghế ở giữa, bình tĩnh nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: “Cố Thanh Từ và Ô Kiều đã thắng cuộc thi nội bộ này. Hai người hãy chuẩn bị sẵn sàng và trực tiếp đến gặp bên A vào tuần sau.”

 
"Lựa chọn cuối cùng thuộc về bên A."
 

"Tôi hy vọng rằng bất kể ai thắng trong cuộc thi này, mọi người đều có thể duy trì thái độ bình thường."
 
Hai chàng trai ngồi đối diện nhau, Kha Tiêu vẫn không cười.
 
Lúc này anh ấy vẫn để lộ khuôn mặt lạnh lùng.
 
Tuy nhiên, Đàn Khải đã thất vọng trông thấy.
 
Nhưng Ô Kiều không quan tâm người khác nghĩ gì, cô cầm biểu mẫu trước mặt, ngón tay run rẩy.
 
Cô đã thắng.
 
Cô thực sự đã thắng.
 
Chiến thắng trong cuộc thi đã xoa dịu nỗi thất vọng trước đó của Ô Kiều.
 
Khi cô rời khỏi phòng họp lần nữa, bước đi của cô trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
 
Mấy người quay trở lại chỗ làm việc của mình, những người khác nhanh chóng biết được kết quả cuối cùng.
 
Cao Lĩnh vòng tay qua vai Đàn Khải: “Nhìn các nữ tướng quân trong đội chúng ta kìa, bọn họ đều đánh bại được cánh đàn ông các cậu đó.”
 
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi thua một cách tâm phục khẩu phục.” Vẻ mặt thất vọng lúc trước của Đàn Khải giờ đã không còn nữa.
 
Rõ ràng, theo anh ấy thấy, đây chỉ là một màn so tài nội bộ thông thường mà thôi, thua rồi thì bỏ qua.
 
Nhưng anh ấy nhanh chóng quay lại nói: “Người chiến thắng có nên làm gì đó không nhỉ?”
 
“Đãi một bữa chứ nhỉ.” Thời Thần vừa nghe nói vậy, lập tức hưng phấn, bắt đầu hoan hô.
 
Cố Thanh Từ cười khúc khích: "Tôi thì cũng thôi đi, em Kiều là thực tập sinh, mà các cậu cũng xuống tay được à."
 
Yến Thiên Phàm cười nói: “Dù sao nhóm chúng ta vẫn còn quỹ chúng, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm tối rồi về nhà nhé?”
 
"Đồng ý."
 
"Đồng ý cả hai tay."
 
Ô Kiều đang có tâm trạng vui vẻ vì đã thắng cuộc thi nên đương nhiên sẽ không từ chối.
 
Khi tan sở, mọi người đều thu dọn đồ đạc ngay lập tức.
 
Yến Thiên Phàm đã đặt chỗ rồi, đến thẳng đó là được.
 
Không ngờ, trước khi rời đi, Cao Lĩnh đột nhiên nói: "Chuyện bữa tiệc tối tôi đã nói với lão đại rồi, anh ấy nói lần này sẽ mình trả tiền."
 
"Ồ."
 
Tất cả mọi người reo hò.
 
Chỉ có Ô Kiều là choáng váng.
 

Thời Thần lại nói thêm: "Lão đại có rảnh không? Hay là chúng ta đi cùng nhau?"
 
Cao Lĩnh làm động tác đồng ý và bắt đầu gửi tin nhắn WeChat.
 
Thế là họ rời công ty, lúc chuẩn bị bước vào thang máy thì Ô Kiều đã lén bấm số gọi cho Hách Tư Gia.
 
"Tư Gia, có chuyện gì vậy?" Cô nói ngay khi cuộc gọi được kết nối: "Cái gì? Thầy hướng dẫn bảo tớ đến trường để thảo luận về đồ án tốt nghiệp á?"
 
Hách Tư Gia: "..."
 
Ô Kiều cau mày, có chút bất đắc dĩ nói: “Nhưng bây giờ tớ có hẹn đi ăn tối với đồng nghiệp rồi, sao thầy sớm không nói, muộn không nói, lại muốn tớ quay về vào lúc này?"
 
"Ô Kiều, cậu bị bắt cóc à? Nếu bị bắt cóc thì nói một câu." Hách Tư Gia dừng lại, như đang suy nghĩ gì đó, rồi nói: "Hách Tư Gia là một nàng tiên."
 
Ô Kiều lại thở dài: "Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không thể làm gì được."
 
Sau đó cô trực tiếp cúp máy.
 
Những người khác vừa nghe cô nói vậy, Cố Thanh Từ quan tâm nói: "Là vấn đề đồ án tốt nghiệp à em?"
 
“Đúng vậy, em không thể tham dự bữa tiệc tối được rồi.” Ô Kiều nói với vẻ hối lỗi.
 
Mọi người bày tỏ rất thông cảm nên Ô Kiều không theo họ đến bãi đậu xe mà trực tiếp rời khỏi tầng một.
 
*
 
7h30 tối, Trình Lệnh Thời lái xe đến địa điểm ăn tối.
 
Vừa bước vào phòng bao, anh đã nhìn thấy rượu trên bàn.
 
Sau khi tìm kiếm xung quanh, anh không tìm thấy Ô Kiều.
 
“Sao Ô Kiều không tới?” Anh hỏi thẳng luôn.
 
Cao Lĩnh kéo chiếc ghế bên cạnh ra và giải thích: "Lúc gần đi, em Kiều nhận được điện thoại từ trường nói rằng giảng viên muốn thảo luận đồ án tốt nghiệp với cô ấy."
 
Lúc này mà thảo luận về đồ án tốt nghiệp? 
 
Trình Lệnh Thời đột nhiên cười lớn.
 
Sau đó nụ cười trên mặt anh dần dần nhạt đi.
 
Trước đây, anh đặc biệt đến gặp Cao Lĩnh để hỏi liệu Ô Kiều có bất bình gì ở công ty không.
 
Vốn dĩ anh tưởng cô không vui vì điều gì khác hoặc vì ai khác.
 
Kết quả anh đã tìm tới tìm lui.
 
Bây giờ xem ra, có vẻ như người mà cô đang trốn tránh chính là anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận